Chiếc Xe Đạp Không bánh

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

thôi vĩnh biệt người bạn già thầm lặng

cùng ta tṛn trịa hai muơi năm

từ Bourret qua bốn lần chuyển đổi

vẫn theo nhau như vướn chút nợ nần

 

sống lâu vậy thật ra chỉ đằm thắm

chừng hai năm liên tiếp dính liền nhau

khi triệu chứng đường hơi cao trong máu

ta nhờ mày để bớt ngại về sau

 

mày ngon lắm trong đoạn đầu khởi động

yên mềm êm, tay lái dáng thon cao

hai bàn đạp vừa cả hai thật giả

líp sên không đáng trách chỗ nào

 

ngày một tiếng mày đưa ta đi dạo

quanh khu phố quen đến tận đâu đâu

không bánh, nơi nào lăn cũng tới

về tuốt quê hương dẫu lưu lạc đă lâu

 

đi xa quá kéo dài lâu quá

lẽ đương nhiên mày xục xịch, khô dầu

bi trong trục biết chừng đâu sứt mẻ

đồng hồ thời gian lệch lạc chậm mau

 

ta trên dưới chỉ chừng năm mươi

đè ép hoài, mày cũng đủ hết hơi

lẽ đúng ra ta thay dầu châm mở

cho mày trơn tru vui vẻ cuộc chơi

 

ta lười biếng, mày bắt đầu than thở

giọng nhè nhè rặc rặc cứ gia tăng

mỗi ṿng đạp mày chừng như cay đắng

lời oán than đă gần với nghiến răng

 

ta cũng buồn thương mày ghê lắm

ngặt mỗi ngày ta cần đổ mồ hôi

không đạp mày làm sao ta xua được

những nỗi lo của sự sống con người

 

biện pháp mới ta ngậm ngùi áp dụng

thay bạn đường để mày được nghỉ hưu

nhà quá chật nên ta đành bịn rịn

đưa mày ra bên đống rác cạnh đường

 

ḷng ái ngại đứng xem chừng động tĩnh

hy vọng mày sẽ được kẻ rước đi

trời hơi mưa nên không ai để ư

mày hóa kiếp không ta biết làm

 

chợt kẻ nh́n mày, chừng ưng ư

nhưng trời ơi, kẻ lạ đă ra tay

tháo yên mền, ghi đông thon để lấy

cái điệu này mày chết chẳng toàn thây

 

ta đau xót nh́n thấy mày hóa kiếp

thân nát nghiền trong trục xe rác quay

nghe rất giọng oán hờn than khóc

lạ làm sao ta ướt lệ chân mày

 

Luân Hoán