Tháng 1 năm 2011

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

(Montréal, 00 giờ 18, thứ bảy, +5C, mưa nhẹ,, 01-01-2011)

 

 

tôi ăn Tết Dương lịch

bằng tô hoành thánh ḿ

không phải của vợ nấu

của nhà hàng Nguyễn Phi

 

quán ăn này tọa lạc

tuốt Côte-des-Neige

xuất hành ăn luôn thể

không chọn, không khen chê

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

mở đầu một năm mới

khoe liền cái miếng ăn

chắc năm nay bao tử

sẽ giảm bớt nhọc nhằn

 

miếng ăn không yếu thế

tồi tàn” theo cổ nhân

vốn là một mấu chốt

của cái kiềng bốn chân

 

mạnh yếu do ăn cả

khôn dại cũng nhờ ăn

quản lư cái hộ khẩu”

khóa được mọi rối beng

 

 

sau ăn chưa thể ngủ

đi ngó phố một hồi

phố mênh mông đón đợi

chỉ dạo gần chỗ ngồi

 

đường về nhà cũng phố

nên tiếp tục ngắm chơi

dại chi dùng xa lộ

ngày Tết cần thảnh thơi

 

tới nhà lên giường thật

nhưng không hành thú vui

câu “ăn no ḅ cỡi”

cần thích hợp tùy thời

 

điều này nói lên được

sự lăo hóa đây chăng

nhớ xưa sớm lên ngựa

đâu chờ đợi đèn trăng

 

chưa đùa th́ phải viết

không quen ngồi khơi khơi

viết không là múa bút

lên “c̣m” gơ liên hồi

 

ba trăm sáu mươi bốn

ngày nữa sẽ hết năm

gắng thu thêm một tuổi

trong kế hoạch 100 năm

 

mỗi ngày sẽ phải viết

nghĩ thật hơi khó khăn

nhưng nếu thực hành đủ

bốn thú sẽ cân bằng

 

đề tài không lo thiếu

rút ruột cuộc sống ra

chân dung của mỗi bữa

cũng tạm đủ ba hoa

 

bạn gắng vui vẻ ghé

năm ba bữa một lần

ḍm qua chỗ nào thích

th́ hăy bước lơi chân

 

cảm ơn bạn ủng hộ

phần tôi sẽ hết ḷng

chơi là chơi cho đáng

dẫu cà nhắc cà lăm

 

bây giờ xin đi hạ

cây Noel trong nhà

trời ấm ra mở nốt

những dây đèn kết hoa

 

năm mới bắt đầu chạy

róc rách như suối sa

mong không nhiều thay đổi

trong sinh hoạt riêng ta

 

trơn miệng chúc lần nữa:

tất cả bạn đọc vui

ăn làm đề huề cả

tối tối vẫn rung đùi

    (Montréal, 09 giờ 10, chủ nhật, 02-01-2011, +3C, mưa & tuyết nhẹ, từ 7h – 9h)

 

 

ngày thứ nhất đă qua

ngày thứ nh́ cũng hết

hôm nay ngày thứ ba

nhưng Thứ Hai thôi đấy

 

em c̣n nghỉ một ngày

ta vui thêm một bữa

đâu ngại ǵ mỏi tay

em gối đầu thả cửa

 

nhức mỏi ở đâu

đưa đây ta đấm bóp

tuy hành nghề chưa lâu

nhưng chính danh hạng top

 

em thích nghe nhạc không

Khánh Ly hay Tuấn Ngọc

bằng M.P.3

hay D.V.D chọn lọc ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

, sẽ bảo com chim

đừng lí lo miệng hót

tốt nhất ta sẽ t́m

một cái khe để nhốt

 

không gian đă lặng im

em tha hồ ngủ nướng

ta nghe nhịp trái tim

nở câu thơ bay bướm

 

khi nào ngủ đă no

dậy thấy cần thư giăn

ta sẽ đưa đi mall

hay đi ăn chẳng hạn

 

đời chẳng c̣n là bao

cho hai ta em ạ

vui th́ cải tào lao

buồn th́ làm mặt lạ

 

em gắng nhớ điều này

xem như là chân lư:

từ nay đến chia tay

em với ta là một

 

nhưng nếu em nhanh bước

ta có thể theo ngay

vợ chồng bác Sơn (1) được

chúng ta chẳng bó tay ?

 

đó cũng là điểm nguyện

của riêng ta lâu nay

cuộc đời thật mầu nhiệm

được yêu nhau mỗi ngày

    (Montréal, 08 giờ 01, thứ hai,  03-01-2011,nắng – 5C)

     (1): vợ chồng nhà văn Trương Bảo Sơn, thất lộc cách nhau chừng 5 giờ)

 

 

trở lại vị trí cũ

của năm ngoái năm kia

của nhiều năm trước nữa

may mắn chưa chia lià

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

chiếc ghế xoay đă cũ

lưng dựa lót massage

thoảng mùi hương quyến rũ

lăng mạn bay la đà

 

cái bàn gỗ chân sắt

rộng như bàn tay x̣e

mấy món đồ lỉnh kỉnh

bụi bặm nằm lắng nghe

 

một cái đèn nhỏ xíu

với ngọn halogène

hai nhánh thân inox

cũng có được họ tên

 

một điện thoại nho nhỏ

ống liên hợp không dây

giọng thỏ thẻ quảng cáo

thay nhau reo tối ngày

 

sát bàn, bệ cửa sổ

chia chắn hai bức mành

một màn vải, một sáo

nắng mai vẫn c̣n hanh

 

vị trí ta ở đó

chỗ ngồi ta ở đây

đứng lên gặp mây đọng

ngồi xuống thấy mây bay

 

người đi ra hối hả

người trở về nôn nao

không nh́n cảm thấy cả

ḷng ta cũng vậy sao

 

em đi từ tảng sáng

ta ngồi c̣n sớm hơn

mỗi giây ta mỗi đợi

em vẫn trong ḷng

     (Montréal, 10 giờ 09, thứ ba, 04-01-2011, nắng đẹp -7C)

 

 

vào ngày đầu dương lịch

vài chuyện nên ghi

bỏ lơ hơi tiếc tiếc

kể lại cũng kỳ kỳ

 

làm hai lá thăm, bốc

thần-nhiều-chuyện : kể đi !

vậy là đă có trớn

viết thế ngày hôm ni:

 

1.

chạm đáy giờ năm cũ

anh Cường Nguyễn cho xem

ảnh Hội An anh chụp

với lời nhắn đi kèm:

 

viết giúp cho ca khúc

để làm pps chơi

chỉ gảy đàn lạng quạng

viết nhạc đành chịu thôi

 

nhưng sẵn có cơ hội

đại vè ngũ ngôn

vờ thay lời tạ lỗi

để nói chuyện đă ṃn:

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

cảnh cũ nh́n thấy mới

thoáng ngó, lạ vô cùng

nh́n kỷ thân quen quá

trời, nước, ḿnh sống chung

 

ngôi chùa vốn độc đáo

bổn mạng kư gởi đây

lâu nay vẫn chưa chuộc

hẳn c̣n ở nơi này

 

ảnh chụp như tranh vẽ

thơm ngát cơi thanh b́nh

cuối năm bạn làm khó

nhạc ta là... làm thinh

 

vẩn vơ cảm ơn bạn

chúc năm mới hồng hào

cũng xin mạn phép bạn

cho thay nhạc bằng thơ

 

viết chuyển liền tức khắc

ngay khi đọc điện thư

chắc ông bạn Cường Nguyễn

phật ư nên im ru

 

2.

chuyện thứ nhất nghiêm chỉnh

chuyện thứ hai xuề x̣a

khởi từ ông bạn quí

mượn thơ ta làm hoa

 

ông bưng cái tật xấu

của hai vợ chồng già

đại khái là hay căi

gởi tặng bạn gần xa

 

vài ba bạn dễ tính

cũng forward cho nhau

riêng nhà văn Nguyên Nghĩa

rộng lượng cho:

                          hay ! hay!

            đúng vậy ! đúng vậy !

ta đọc hết đau đầu

 

ông giáo sư đại học

Nguyễn Mạnh Hùng vui tay

khoe lối căi độc đáo

của riêng ông thế này:

 

tôi leo lên giường ngủ

không thèm căi bằng lời

vợ buộc mồm rên rỉ

sao dai thế ! hả trời !

 

căi dai chuyện kim cổ

xưa nay vốn đă nhiều

c̣n thứ ǵ dai nữa ?

ông họ Tạ tung chiêu:

 

dai được đến là bao

bạn rằng chuyện tào lao

tôi tin là chuyện thật

mách mánh cho nhau nào !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ta cũng ṇi đồng điệu

ngấp nghé cái ba lăm

nên chờ Nam Dao mách

lạ thật... ông bận nằm ?

 

bạn Song Thao nôn nóng

đă bất ngờ nổi xung

gác lại văn với phiến

để thả thơ lạnh lùng:

 

chuyện đó cũng dễ thôi

khi lên cơn cứ tưởng

ḿnh cũng là ông trời

 

nghĩ đến mao đến mác

nghĩ luôn đến cả bác

những tay dở hơi

 

nếu bạn tin rằng thế

như chân lư đời đời

th́ bạn được cứu rối

 

xin trả một miếng xôi

cho thằng Bờm tiếng cười

chia xôi cho thằng Cuội

 

lên ngay

                 trên giường

dai như là

                 Luân Hoán

 

thơ quả là hay lắm

nhưng làm chột dạ ta

sợ đời lầm, phiền lắm

nên minh oan qua loa:

 

dai ta ở nghề căi

không thuộc cái thú chơi

bạn có thể đọc lại

bài viết đă đăng rồi

 

cũng nhân đây ghi chú

những mác và những mao

ông Song Thao nói tới

chỉ là lông và dao

 

không ẩn ư ǵ khác

ngay đến một chữ bác

danh từ chung chung

không có ǵ phạm thượng

 

nhưng nếu ai nghĩ khác

chắc chắn cũng không sao !

 

ghi chú một như vậy

chú thích hai như vầy:

bạn nào thừa kinh nghiệm

mách giúp, gởi về đây

 

văn xuôi hay vần điệu

cũng trân quí như nhau

tôi sẽ gắng chuyển ư

xuôi qua vần thật mau

xong phổ biến tất cả

vào vài ngày hôm sau

 

trang nhật kư vớ vẩn

nhưng thù tạc đôi lần

đừng ngại, không sao cả

chủ yếu vui và thân

 

không phân biệt nam nữ

tuổi tác đương nhiên không

loại lành hay thứ dữ

cũng đón tiếp ân cần

 

điện thư tôi giản dị:

lebao_hoang a c̣ng (@)

đến yahoo rồi chấm (.)

chữ com nằm sau cùng

 

(lebao_hoang@yahoo.com)

cảm ơn bạn hưởng ứng

    (Montréal, 09 giờ 07, thứ tư,nắng và tuyết bụi, – 5C, 05-01-2011)

 

 

quả có chút hồi hộp

nôn nóng mong từng ngày

khi sắp sửa đến đích

bảy mươi trong tầm tay

 

c̣n bốn ngày ngắn ngủi

biết chuyện ǵ xảy ra ?

nhỡ dại hụt một bữa

tiếc đứt ruột em à

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

để chắc ăn, ta quyết

quanh quẩn núp trong nhà

tránh nắng và  trốn tuyết

ngừa yêu quái quỉ ma

 

với tâm vô tạp niệm

ta tập ngồi kiết già

để tham thiền nhập định

đầu óc nở thêm hoa

 

mỗi ngày siêng ngâm nước

tẩy trần một vài lần

cho nhả dần bớt bụi

sống chung đă lâu năm

 

tuy không hề mê tín

không có chút dị đoan

nhưng trong ḷng nơm nớp

ông trời ghét người ngoan

 

nhớ xưa sắp thuyên chuyển

về làm lính văn pḥng

đă cầm sự vụ lệnh

bất ngờ lại rớt chân !

 

sinh nhật là chuyện nhỏ

bảy mươi chưa là ǵ

cũng đâu có tổ chức

thu quà, sao lo chi ?

 

bề dày của cuộc sống

của mỗi một con người

chỉ phần nhỏ năm tháng

đóng góp vào “cái tôi”

 

dẫu biết rơ như vậy

vẫn cứ mơ sống dai

bởi vẫn c̣n máy tốt

chôn, thiêu mất cũng hoài !

        (Montréal, 07 giờ 30, thứ năm, 06-01-2010,hanh nắng – 9C)

 

tuổi thọ gồm năm cấp:

hạ, trung, thượng, thánh, tiên

mỗi cấp có mười tuổi

phân định của thánh hiền

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

sáu mươi là hạ thọ

theo đó tính dần lên

ta sẽ chạm trung thọ

ba ngày nữa đó em

 

thế nhưng ta vẫn trẻ

từng centimètre đấy mà

h́nh dung và tính nết

chưa có ǵ trổ già

 

tích xưa có ông Trượng (1)

ve gái năm bảy mươi

bây giờ lăo Ấn Độ (2)

sinh con lúc chín tư

 

không phân b́, so sánh

ta biết ta vẫn cừ

em không tin cứ thử

(liên lạc qua điện thư)

 

đừng tưởng ta mặc cảm

mèo khen mèo dài đuôi”

cùng lắm là nói nhăm

cho một ngày trọn vui

 

trung thọ rồi thượng thọ

là bao, mười năm !

ngày ta lên tám chục

chắc vẫn c̣n ba lăm

 

thượng thọ rồi thánh thọ

đâu thiếu người chín mươi

như bác thân mẫu

Nguyễn Đông Ngạc bạn tôi

 

tiên thọ cũng đâu thiếu

chắc chắn đụng một trăm

như nhạc mẫu họ Tạ,

hiền mẫu Nguyễn Vy Khanh

 

xưa kia một bành tổ

chừ chắc chắn tăng nhiều

tôi, biết chừng đâu đấy

thôi chờ xem bao nhiêu !

        (Montréal, 09 giờ 09,thứ sáu 07 -01-2011, có tuyết, -4C)

            1 = Ông Trượng, Tiên Bửu / 2 = Ông Ramajit Raghav)

 

Luân Hoán