Tháng 2 năm 2011

 

 

 

chẳng ai cầm súng cầm dao

kề cổ bắt viết tào lao làm

viết rồi cũng sẽ vất đi

vẫn ham hố viết làm chi lạ lùng

 

một đôi khi, tưởng ḿnh khùng

thật ra tỉnh táo cùng đấy thôi

cho viết để mua vui

như người xưa đă rung đùi lên mây

 

viết quả rất khoái cái tay

khoái luôn cả cái hồn bay vật vờ

làm hơn được làm thơ

muốn ngắt muốn véo muốn sờ cũng xong

 

người, cảnh bị nhốt trong ḷng

tuy nghi uốn thẳng bóp tṛn dễ thôi

bỗng nhiên được làm ông trời

thượng đế đi chỗ khác chơi tức th́

 

thế nhưng đâu dễ

thành câu được chút bên trong

chút không hẳn tấm ḷng

cũng chưa chắc những bèo rong cuộc đời

 

đôi khi mươi cái dở hơi

lại thành một khối để đời biết đâu

làm thơ chợt đứng hàng đầu

trong đời c̣n lại của tôi bây giờ

(Montréal, 10 giờ 58, thứ hai, 21-0-2011, nắng -7C)

 

 

 

Hồ Đ́nh Nam tin nhắc

hôm nay vía Quán Âm

t́nh cờ xem âm lịch

thấy bạn tôi đă nhầm

 

tôi một nửa hướng Phật

một nửa c̣n linh tinh

vô cùng cảm ơn bạn

thắp sáng niềm tâm linh

 

nhưng thật ḷng mà nói

toi không mảy may tin

những câu tḥng theo ảnh

chỉ làm hại hiển linh

 

đức Quán Âm quá đẹp

nhan sắc lẫn tâm hồn

(dù tôi không thể thấy

những cái ngoài hư không)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bức ảnh thật nghệ thuật

góp phần vun đức tin

thoạt đầu muốn chuyển tiếp

để nhiều bạn cùng xem

 

nhưng c̣n một tháng nữa

mới mười chín tháng hai

đúng ngày vía đích thực

của Quán Âm Đức

 

không chuyển thư, ngồi viết

linh tinh vài câu thơ

nắng ngoài trời xanh biếc

gió cửa th́ thào

 

trời đẹp, trời thật đẹp

chẳng biết đi nơi nào

đứng nh́n đàn lội

thấy chúng cũng làm thơ

(Montréal, 10 giờ 41, thứ ba, 22-02-2011,  nắng đẹp, sáng -17, trưa -4, tối -16C)

 

 

nhật viết đều, không cập nhật

chỉ kỹ thuật tôi quá siêu

cộng thêm cái tính hay ỷ lại

tất cả nhờ vào tay chú em

 

Vuông Chiếu đương nhiên không động đậy

mỗi khi chú ấy bận vài ngày

thật ra động th́ vẫn vậy

mọi chủ đề đang dừng gót giày

 

muốn mở thêm chơi một đôi mục

từ từ ít bữa, để xem sao

phong nhiều quá e bạn ngợp

ư hay, mời gởi vào

 

trong mục Đất T́nh, đang muốn

Quảng Ngăi, Sài G̣n, Huế, Hội An...

quê hương về lại bằng nhiều ngơ

mời bạn góp tay mở lối vàng

 

cảm ơn vài bạn quan tâm hỏi

tôi chẳng đau , chưa ngán chơi

cho dẫu không may đang nằm bệnh

sẽ gắng la lên một đôi lời

 

với tuổi bảy mươi, không cường tráng

vật trâu không nổi th́ vật ḅ

ḅ đây không phải là ḅ-lạc

có lẽ như là cái bóng thơ

 

xin lỗi mấy ngày không cập nhật

hôm nay đọc lại những dở hơi

bạn cười một phát là tôi khoái

chỉ tưởng tượng thôi, đủ rung đùi

(Montréal, 07 giờ 54, thứ tư,23-02-2011, nắng đẹp, -13, -7C)

 

 

nắng ngoài trời phơi phới

ta trong nhà thảnh thơi

trên thảm nhựa đi bộ

nhí nhảnh bước tới lui

 

đến gần cửa sổ trước

nh́n người xe lên đường

từng vệt nắng lóng lánh

chạy bám vàng bên gương

 

qua cửa sau ḍm thấy

nhánh cành c̣n trơ xương

những vạt nắng óng ánh

đang trở ḿnh luôn luôn

 

một buổi sáng thật đẹp

trời trong suốt pha lê

đầy tâm hồn thoang thoảng

trăm mùi hương tụ về

 

không nghe lời ai gọi

thấp thoáng những nụ cười

nhởn nhơ không đuổi bắt

ḷng vẫn đầy niềm vui

(Montréal, 09giờ 06, thứ năm, 24-02-2011, nắng, -3C)

 

 

tuyết rơi lúc bảy giờ năm

nhẹ nhàng như hạt mưa phùn đầu xuân

vài ba phút đă ngập ngừng

như giọt sương bỗng chốc ngừng không rơi

 

thả ḷng im lặng ngắm trời

màu mây đùn đục im hơi buồn buồn

đăm đăm nh́n tưởng như sương

thấy không được con đường tuyết bay

 

tựa cằm lên một bàn tay

hạ tầm nh́n xuống ngọn cây trơ cành

tuyết bay thong thả mong manh

nghiêng nghiêng hướng gió chậm nhanh thất thường

 

ḷng không vui cũng chẳng buồn

tỉnh khô không nhớ không thương người nào

tuyết vẫn rơi nhẹ như

hạt chen cùng sợi hững hờ theo nhau

 

nhẹ nhàng tṛn một giờ sau

mặt đường thang gác trắng phau bông g̣n

ḷng tôi trắng hay không

sao chợt thấy mênh mông cùng

(Montréal, 11 giờ 17, thứ sáu, 25-02-2011, tuyết bụi, -4C)

 

 

hôm qua tuyết bụi lai rai

năm giờ chiều đọng được vài ba phân

em về sớm, rủ ra sân

xúc, quét một chặp giăn gân khá nhiều

 

khi hôm không ngủ thiu thiu

đánh được vài giấc phiêu diêu quá trời

tưởng đến miền cực lạc rồi

hóa ra c̣n gặp cuộc đời hôm nay

 

mặt trời đẩy nhẹ đám mây

vàng thơm một vạt nắng đầy cửa gương

x̣e tay áp sát mùi hương

nghe trong gân máu t́nh thương đất trời

 

thượng đế vẫn chưa bỏ rơi

ta ngồi lại với cuộc chơi hằng ngày

sống hôm nay vui hôm nay

dẹp hết toan tính mai này ra sao

(Montréal, 11 giớ 18, thứ bảy, 26-02-2011, nắng ui ui, -9C)

 

 

mây trong, nắng phơn phớt

bảy giờ: mười độ âm

tuyết đêm qua trắng kín

mặt đất chừng một phân

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

chiếc xe chở muối hột

đang rải đều mặt đường

trạm xe buưt vắng lạnh

ghế công viên nằm buồn

 

một người đang dắt chó

vài chiếc xe xuất hành

nắng vàng trở nên trắng

bàn viết chói nắng hanh

 

vừa nh́n vừa nghe nhạc

buổi sáng thật yên lành

con hoàng yến đua giọng

pḥng tràn đầy âm thanh

 

Ḥa Mi Huy Trực

hát Em Môi Hồng

trong Cung Thương Muôn Điệu

của Minh Duy bềnh bồng

 

em mang lên bữa sáng

chén đậu đỏ không đường

một cách nấu chè mới

chỉ nêm bằng yêu thương

(Montréal, 08 giờ 08, chủ nhật, 27-02-2011, nắng – 10C

 

 

6 giờ trừ hai độ

mưa-đá-hạt-nhỏ rơi

tuyết a dua bay loạn

gió lồng lên từng hồi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

con chim đang đậu

trên cành trơ một ḿnh

hơn một giờ không động

ngủ hay nằm làm thinh

 

tuyết cùng mưatăng tốc

trời sáng lên dần dần

con chim xoay hướng đậu

cành oằn làm run chân

 

gió ngưng tṛ co giật

thong dong nhẹ nhàng hơn

nh́n nhánh cành rung động

ngỡ gió vừa vào ḷng

 

rùng ḿnh chợt thấy lạnh

khoác vội chiếc áo len

vừa nhớ điều đó

lạ thật, bỗng dưng quên

 

bên ngoài tuyết đổi dạng

như con-cúi-bông-g̣n

được rời từng mảnh

trời xám đất trắng non

 

chín giờ ba-mốt phút

tuyết bất ngờ ngưng ngang

mưa nhẹ nhàng từng giọt

nh́n như màn sương lan

 

tắm gội thay quần áo

nổi hứng dọn tuyết chơi

mưa nhẹ không đáng kể

ướt áo ngoài khơi khơi

 

tuyết không ngờ cả đống

như cát ướt bờ sông

đẩy một chặp thấy nóng

trời ấm lên độ không

 

sau hơn bốn mươi phút

trở vào soạn bữa ăn

tự làm bát Quảng

(vợ chia sẵn nhiều phần)

 

ăn xong uống viên thuốc

trị cao máu mỗi ngày

nh́n ra cơn gió mạnh

đang thở trên ngọn cây

 

một ngày nữa được sống

qua mất một ít rồi

từ giờ đến lúc ngủ

chắc c̣n nhiều tṛ vui

 

trước mắt tuyết lại xuống

ngán ngẫm tiếc cả giờ

phủi tay lại tṛ

bậy ít câu thơ

(Montréal, 12 giờ 01, lundi, 28-02-2011, grésil, neige, faible pluie -2 – +1C)

 

Luân Hoán