Tháng 3 năm 2011

 

 

 

em bạch tuyết, hôm nay đành xin lỗi

ta không ra để đùa giỡn cùng em

gió lớn quá, ta giở chân dễ hỏng

sẽ ngă lăn đùng trên thân xác em

 

 

 

 

dẫu vẫn biết thịt da em mềm mại

ẩm ướt, trắng non, tinh khiết, mượt mà

ngă xuống cũng không ǵ nguy hiểm

cùng lắm là vài trầy trụa sướt da

 

không gió lớn, có dễ chi ta sợ

cầm xẻng ra, tự nhủ sẽ vui đùa

được vọc tuyết có khác chi vọc cát

thú như thời thơ ấu đă xa xưa

 

chẳng thể đào tuyết thành từng lỗ

chôn bàn chân để ngọ ngoạy ngón chơi

giỡn với tuyết với ta là mục đích

biến việc phải làm ra một thú vui

 

thật đáng tiếc trận băo ngang Québec

Montréal có ảnh hưởng ít nhiều

trời và đất liền một màu trắng đục

gió bao la luôn co giật, đổi chiều

 

nhiên sẽ chẳng dễ ǵ quật ngă

một thằng ba trời liều mạng như ta

nhưng có dịp tội ǵ không làm biếng

ngồi tréo chân và vác mặt ngó ra

 

không gian trước quá quen và khá hẹp

nhờ thân thương từng phút một đổi thay

chiếc xe chạy, con chim bay, tuyết rụng

đều mang cho những thương nhớ vơi đầy

 

mỗi vớ vẩn, mỗi vu vơ là nghệ thuật

thành h́nh hay tưởng tượng, không sao

ta từng phút trôi qua trong ư niệm

đang góp t́nh để chuẩn bị nở hoa

 

em bạch tuyết đă cho ta nhiều lắm

cụ thể những ǵ đâu phải nói ra

chỉ được thấy là biết c̣n sống tốt

huống chi c̣n cảm nhận thiết tha

(Montréal, 09 giờ 42, thứ hai, 07-3-2011, tuyết, -3C)

 

 

trận băo tuyết hôm qua

đến xế chiều chấm dứt

đâu chỉ đổ qua loa

đến bảy mươi phân tuyết !

 

 

 

 

định bụng sẽ không ra

cuối cùng cũng nai nịt

cật lực làm tối đa

ba mươi phút xuống sức

 

mới tạm sạch hiên nhà

lối ra ngắn ngủn

cũng đành thở hắt ra

rút quân vào bủn rủn

 

đêm nằm nghe xương sườn

xương sống than quá mệt

một chặp mắt buồn buồn

trôi vào giấc ngủ thiếp

 

mơ thấy đi đường

trời xẩm chiều bóng mát

hạ kính cầm quay ṿng

vui miệng lẩm bẩm hát

 

bất ngờ kính bay vù

vào trong một bụi rậm

ơi cái Ray-Ban P

về ngay, đừng có giỡn !

 

lom khom vạch lá t́m

kính thân quen biến mất

chán nản đứng lặng im

bước đi, quay t́m lại

 

kính ḿnh vẫn biệt tăm

lượm được một cái khác

vẫn cùng hiệu RayBan

nhưng kiểu cọ đă cũ

 

của ai ? hơi bâng khuâng

vẫn cầm về cái đă

đặt kính gần chỗ nằm

ngă lưng, đêm đầy mộng

 

bỗng thấy thật rơ ràng

từ kính một lăo tướng

bước ra thật lẹ làng

nh́n quanh thầm ước lượng

 

ta lạc vía mất hồn

chân tay tê cứng ngắc

mắt ti hí mở ḍm

lăo tướng đang tiến lại

 

không c̣n đủ sức run

làm sao nhận mặt mũi

chỉ thấy hai tay x̣e

chừng như sờ an ủi

 

bỗng nhiên ngài giật ḿnh

vùng rút tay tức khắc

ta chợt tỉnh lạ lùng

nhớ ra đeo tượng Phật

 

thở đều mắt mở ra

chung quanh đêm yên lặng

ngang ḿnh cánh chân hoa

của em đang đè nặng

 

nằm lơ mơ như tuồng

đợi giấc mơ trở lại

nhưng không gặp con đựng

chẳng c̣n ǵ nữa cả

 

sáng nay dậy, khác thường

trễ hơn chừng nửa tiếng

nắng đă vàng mặt gương

lững thững vào súc miệng

 

xong đi t́m kính râm

vẫn nằm bên bao kính

điều rất lạ lùng

đặt bên Phật mới thỉnh

 

bâng khuâng chạm vào ngài

sờ từ đầu đến cổ

tượng đất phủ màu đen

ngài chắp tay thật ngộ

 

giữa ngài, lăo tướng kia...

quả nhiên là không phải

không chắp tay lạy ngài

phép hôn một cái

 

ánh nắng lên ngút trời

hôm nay đưa cháu nội

đi chữa răng, đi chơi

một ngày đời phơi phới

(Montréal, 09 giờ 35, thứ ba, 08-3-2011, nắng rực rỡ, -14C trưa -5C)

 

 

đi cả ngày lẽ ra dễ ngủ

sao đêm qua giấc điệp chẳng nồng

ngủ và thức chơi tṛ cút bắt

hồn như thân dao động bềnh bồng

 

không chập chờn cũng không trằn trọc

chỉ buồn buồn man mác bâng khuâng

chắc có lẽ khởi từ cảnh sống

của cháu Hoàng Thị Mũ, động tâm

 

chín tuổi bản Nà Ca núi thẳm

trấn Bảo Lâm huyện Bảo Lộc, Cao Bằng

cha “ăn” (1) rượu từ ngày mẹ thả xác

khép cuộc đời giữa ḍng chảy sông Gâm

 

thay cha mẹ chăm lo ba mạng sống

hai em trai và chính bản thân ḿnh

hương núi lạnh, gió rừng sâu tôi-luyện

đất trời nuôi bảo bọc trái tim t́nh

 

 

 

 

tay dắt, lưng mang, ba nguồn hơi thở

lúc hái rau, lúc săn sóc vệ sinh

đường rừng nắng, đời đè không kịp lớn

đâu nụ cười trên khuôn mặt xinh xinh

 

bản làng xa nơi bé cùng bè bạn

nuốt có trôi năm ba chữ thánh hiền ?

hai cây số với năm con dốc đứng

hẳn run chân bên sông giết mẹ ḿnh !

 

 

 

 

lầm lũi cơng em và che chở

mỗi bước chân chừng như có nhịp vang

chỉ nh́n ảnh sao tôi ươm nước mắt

nghe chính ḿnh đang run rẩy hoang mang

 

can đảm với chân t́nh người chị

lớn khôn hơn số tuổi nhận của trời

xin rừng thẳm núi cao luôn bảo bọc

ba chị em theo ngày tháng nên người

 

tôi vốn có thời ấu thơ ở núi

rừng già đá tảng rất vô tư

nay được thấy bé ngồi trên tảng đá

lưng đèo em ngóng đợi nỗi mịt mù

 

 

 

 

ai sẽ đến, ai c̣n về từ phương ấy ?

thung lũng sâu, núi dựng đứng mây xanh

quay đầu ngó đường ṃn loang cỏ mọc

bàn chân non mấy vết xước chưa lành ?

 

trái tim ấy, trời ơi non trẻ quá

tấm thân c̣m đâu khác cháu con tôi

sự bé bỏng giữa bao la bỗng lớn

trái tim non nớt biết yêu người

 

thật xấu hổ viết không ra điều muốn viết

hay bởi v́ biết vô ích mà thôi

tôi muốn có địa chỉ con để gởi

vài nụ hôn cho con lót bước đời

 

cố gắng nhé, con thương Hoàng Thị Mũ,

ngàn trùng xa, tám hướng có nhiều người

rớt nước trước cảnh t́nh con đang sống

cùng nguyện cầu cho ba con yên vui

 

riêng tôi đợi sẽ có ngày liên lạc

nh́n ảnh ba con rạng rỡ vui cười 

hương hồn nhiên sẽ thêm xanh rừng núi

đứa con ngoan xin sớm được phúc trời

(Montréal, 09 giờ 03, thứ tư, 09-3-2011, nắng -1C)

 

(1) tiếng dùng của cháu Mũ, để thay chữ uống

h́nh và tin nhận từđiện thư của Minh Văn Nguyễn Và Dinh Thong

 

 

sáu giờ chiều họp mặt

đón mừng bạn quê nhà

năm giờ Tào Tháo rượt

nghĩ chán ngán cái ta

 

 

 

 

cứ y như mỗi bận

được dịp gặp bạn hiền

sức khỏe lại chơi bẩn

không chịu để ta yên

 

không trách được bạn tưởng

ta, chuyên viên giả đ̣

đau thật đành bấm bụng

vác mặt ngồi im xo

 

thật ra im lặng tốt

đúng lời dạy thánh hiền

biết nhiều nên thưa thốt

không biết, dựa cột, im

 

trời sinh chỉ một miệng

nhưng có đến hai tai

nên nghe nhiều hơn nói

lời cổ nhân há sai ?

 

ngồi nghe Mai Khắc Ứng

kể nhà văn Song Cầm

khởi nghiệp lúc đại tiện

mấy câu thơ, bị gông !

 

Trang Châu đưa nhận xét:

chơi gác bác Hồ

làm thơ lúc phóng uế

kiệt tác bác hồi giờ !

 

Vơ Kỳ Điền kinh ngạc

với mười chín thanh xuân

nhốt thùng phuy phơi nắng

thế giới chưa đâu từng

 

cũng may trời có mắt

sau tám tháng khùng điên

được mời ra giam lỏng

giữa cuộc đời vô quyền

 

học tiếng Anh không dám

học tiếng Nga lấy đà

bỗng được chàng Nhật Bản

lo lót rước về nhà

 

chừ đă in được sách

đă vào hội nhà văn

nhưng vẫn được quản lư

hạch sách rất công bằng !

 

Hồ Đ́nh Nghiêm nhắc chuyện

cụ rùa già Hồ Gươm

thời sự nóng hổi

hơi quá lố bất thường

 

Song Thao cười, tin chắc

cụ rùa có huy chương

nhờ húc bay cách mạng

Hoa Nhài sắp xuống đường

 

Lưu Nguyễn thêm thắt chuyện

hai cụ được cân đo

bởi chàng Nguyễn Hưng Quốc

ư nhị và thâm nho

 

sáu ông anh đấu hót

chuyện xă hội, văn chương

hơi lấm chút chính trị

thâm trầm đủ vui buồn

 

đường về mù mịt tuyết

kính sau lấp đen thui

kính trước tiếng quạt nước

hùng hục thở vù vù

 

tuyết dày đường trơn trợt

vắng xe chạy ngờ ngờ

ngẫm nghĩ ǵ chạy miết

lạc hướng về nửa giờ

 

một ḿnh một xe chạy

không có em, không quen

cảm thấy đời trôi nổi

luôn cả gập ghềnh

 

không chừng đây lần cuối

ta đi đêm lừ đừ

bạn bè hẹn gặp mặt

qua điện thoại, điện thư

 

lên giường mười một rưỡi

thức dậy quá hai giờ

bấm đèn pin nguư ngoáy

mấy ḍng mạo danh thơ

(Montréal, 02 giờ 28, thứ năm, 10-3-2011, tuyết +1C)

 

thức dậy như thường lệ

vẫn y bon năm giờ

tuyết giữa khuya đă ngớt

giờ rơi tiếp mịt mờ

 

 

 

 

hôm nay ngày sinh nhật

mừng Vina lên năm

cháu vẫn đến nhà trẻ

chiều lên rước về thăm

 

sinh nhật nào cũng vậy

bánh ngọt và ít quà

chụp năm mười tấm ảnh

kỷ niệm thơm cả nhà

 

chẳng phải trời nhiều tuyết

nhưng lười đi nhà hàng

gia đ́nh không đủ mặt

không mấy vui, mất ham

 

mừng cháu khôn trước tuổi

chững chạt làm chị hai

thương ông bà ba mẹ

múa hát có vẽ tài

 

nhưng cứng đầu cũng lắm

khoái mặc đồ con trai

đầm x̣e cự tích cực

tay bấm games dài dài

 

món ăn nào cũng vậy

mỗi lần được bà cho

hỏi phần ba, ông nội

rồi tự bưng lên cho

 

một lần ông hỏi thử

mẹ có đánh con không

khoa tay, nói: quất, quất

rồi thơ ngây bật cười

 

nh́n cháu lớn xót ruột

lẳng lặng nuốt ngậm ngùi

ông c̣n bao lâu nữa

nh́n đàn cháu nên người

(Montréal, 19 giờ 47, thứ năm, 10-3-2011, mưa +4C)

 

 

chim Hải Âu về tới

trong buổi chiều hôm qua

dưới trời mưa nặng hạt

bay lững thững t́m nhà ?

 

 

 

 

ngồi đợi Lư lấy bánh

mừng sinh nhật Vina

nh́n trời thấy bạn cũ

ḷng vui buồn chan ḥa

 

trời đang mưa khá lớn

oằn cả cánh chim bay

tưởng chừng như đang chạm

vào ta nhịp gơ đầy

 

sáng nay trời hơi gió

thả mắt lên nền mây

xam xám màu tro đục

mong đợi những cánh bay

 

bảy giờ bốn lăm phút

hai thân h́nh quạ đen

trên mái trắng tuyết

một h́nh ảnh thân quen

 

chim nào không đẹp ?

mỗi loại một nét riêng

nếu tạo được lưu luyến

cảm nhận càng hồn nhiên

 

quạ bốn mùa quanh quẩn

khù ở bên ta

bay nhiều hơn là lượn

thiếu những đường thướt tha

 

nhưng nếu được nh́n chúng

đang ve vản bạn t́nh

đứng rung cánh tha thiết

mới ngộ hết nét xinh

 

hải âu có phần khác

thân t́nh gần gũi hơn

tha thiết chờ chúng đến

c̣n v́ mùa nắng thơm

 

hôm nay chúng về muộn

hơn năm ngoái ba ngày

vẫn c̣n thưa thớt

chưa xuất hiện nơi này

 

sao cũng rất tốt

mùa tuyết sắp qua rồi

ta sẽ được gọn nhẹ

trong những bước rong chơi

(Montréal, 10 giờ 48, thứ sáu, 11-3-2011, mưa, +7C)

 

 

trong Xuân Và Tuổi Thọ (1)

một bài thơ ngũ ngôn

đăng trên tờ Thời Báo

đoạn cuối chưa vuông tṛn

 

 

 

 

nên thêm ḍng ghi chú:

tự kiểm duyệt hai câu

mời bạn đọc lư thú

tự động thêm vào chơi

 

sáu câu cuối bài đó

nguyên văn như thế này:

 

“... sớm mai hôn một cái

nhiên chưa đủ đâu

tối ngủ hôn hai cái

mùa xuân sẽ thắm sâu

 

kinh nghiệm chỉ chừng đấy

tặng những ai có ḷng...”

 

hai câu tự duyệt bỏ

lưu trong mục “hồ sơ”

lỡ tay hủy bỏ mất

chừ không nhớ thế nào

 

thật ra c̣n một chữ

khi đăng báo được thay

chữ cái đúng là chỗ

lẽ mới thật hay

 

một bạn đọc Thời Báo

say mê Phiếm-Song Thao

ghé mắt thơ Luân Hoán

đă vui tay thêm vào:

 

“Sớm Xuân ấy một cái

Xuân này nằm hơi lâu

Tối Xuân mừng cái nữa

Xuân ắt vạn cổ sầu !”

 

anh (chị ?) tên Lê Dũng ?

Dung Lễ rơ ràng

thư gởi qua bưu điện

nhờ Song Thao chuyển sang

 

đọc thơ anh thú vị

chỗ vui lồng hoang

nhưng không chút dung tục

chỉ đủ cười nhẹ nhàng

 

rất tiếc không địa chỉ,

số phone, gọi cảm ơn

(xin cảm tạ Thời Báo

anh bạn Tạ Sơn)

 

tối nay đồng hồ vặn

tăng nhanh hơn một giờ

mùa Xuân vùng bắc Mỹ

mới thật sự thành thơ

 

xin mời bạn Dung Lễ

tất cả bạn tôi

vẫn tiếp tục khai bút

cho vui vẻ cuộc đời

 

trời bên ngoài tuyết bụi

y như là mưa phùn

ngồi nh́n ḷng nhớ Tết

chẳng lẽ làm thơ suông

 

gọi rủ Hồ Chí Bửu

nghe giọng hát rất mùi

ông bạn chắc c̣n ngủ

hay bận sáng tác người ?

 

bạn này cũng hóm hỉnh

chắc tiếp sức thơ tôi

hôm nay thật hạnh phúc

nhưng một ḿnh khó cười

 

riêng Dung Lễ, Lê Dũng

chúc bạn một ngày vui

(Montréal, 07 giờ 11, thứ bảy 12-3-2011, âm u, +4C)

 

(1) = đọc đầy đừ tại: http://www.luanhoan.net/thoLHmoi/thoLHmoi.htm

 

 

ngày bắt đầu giờ mới

ngó ngơ trước vườn sau

chưa thấy ǵ thay đổi

hương xuân c̣n nơi đâu

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

chừ bảy giờ mười phút

tuyết bụi bắt đầu bay

những nhánh cây không lá

dường như có đổi thay

 

tuyết vừa rơi vừa vỡ

ẩm ướt như hơi sương

lặng đứng bên cửa sổ

nh́n động tĩnh trong vườn

 

chiếc máy ảnh mở sẵn

ŕnh con sóc, con chim

nhiều lấn bấm không kịp

những xuất hiện th́nh ĺnh

 

quạ đen vẫn có đấy

nhưng đậu tuốt cành xa

con hải âu lẻ bạn

cũng lẹ làng lướt qua

 

vườn sau im lặng quá

mặt đất tuyết đóng dày

trắng tươi như băi cát

hàng rào xác xơ cây

 

bấm bậy một tấm ảnh

nhưng không hẳn vô hồn

cho dẫu không nghệ thuật

vẫn c̣n chút ấm ḷng

 

mặt trước như mọi bữa

tường nhà, những thân cây

đứng yên không đùa giỡn

với đàn tuyết theo bầy

 

bấm máy giữ h́nh ảnh

chai nước uống mỗi ngày

xếp hàng trên bệ cửa

im lặng chờ bàn tay

 

chủ nhật quả buồn thật

nhớ nhạc Trịnh Công Sơn

thoáng nghe dưới mái tóc

giọng Khánh Ly chập chờn

 

cụ Hoàng Yến bỗng hót

vang vang khắp cả nhà

giọng trầm theo tiếng bổng

luyến láy rung ngân nga

 

cụ Yến c̣n sung lắm

ăn hót suốt cả ngày

nhảy lên rồi hạ xuống

lồng hẹp quên cả bay

 

nh́n cụ thật tội nghiệp

sung sức chỉ hót suông

thiếu một cái lưng đậu

để t́nh thở b́nh thường

 

nhiều lần cũng muốn rước

cho cụ một nàng dâu

t́nh thường lơ hót

có thể sống lâu

 

bởi có năng vận động

khí huyết mới điều ḥa

dễ duy tŕ sức khỏe

như kinh nghiệm chính ta

 

thật tiếc qua h́nh ảnh

tiếng hót không hiện h́nh

mời lắng ḷng cảm nhận

trong vài giây phiêu linh

 

ngày bắt đầu giờ mới

chưa thấy đâu là xuân

vớ vẩn đến ngớ ngẩn

may chưa kịp nổi khùng

(Montréal, 09 giờ 09, chủ nhật, 13-9-2011, tuyết bụi +3C)

 

Luân Hoán