ngồi ngó ra đường ngóng
tiểu thư
chờ em về ghé luống chữ tôi
chia dùm chút ít t́nh vớ vẩn
một chút bâng khuâng, một chút
lười
em vốn lượt là với những ai
ghé tôi thường không mặc áo dài
diện bà ba vải là may lắm
có bữa thân trần nhập liêu trai
được cái chân t́nh rất dễ
thương
tôi cuồng tôi dại em không buồn
chém bao nhiêu nhát lên thân thể
hồn phách dịu dàng vẫn ngát
hương
trời phú cho tôi một thú chơi
thanh cao tao nhă đẹp tuyệt vời
nhiều khi tự phụ cầm không
chắc
ngớ ngẩn hoài hoài dễ đánh
rơi
cảm tạ muôn vàn ơn tiểu
thư
nhờ em tôi thật sự ra
người
tuy không giúp ích cho thiên hạ
thêm một người vui, thế giới vui
(Montréal, 11 giờ 16, thứ ba, 31-5-2011, nắng,
26C)
bứng bàn viết xa giường
nằm
mất tiêu nửa buổi mỏi
dần cái lưng
một ḿnh lúc đẩy lúc bưng
tháo, nối dây nhợ lung tung xà ngầu
tạm xong, thử gơ mấy câu
mở hàng chỗ mới nhiệm
mầu ǵ không ?
cái đầu cù rủ cái ḷng
trống rỗng như cơi mênh mông vô
bờ
chưa t́m được dấu chân
thơ
đă gặp khói thuốc ngạt
ngào bủa vây
vốn c̣n ham giàu tháng ngày
vài giây ngẫm nghĩ ra tay thu hồi
lại tháo, bưng từng món rời
về vị trí cũ - chỗ
ngồi chín năm
không xa được cái chỗ nằm
ngó ra cánh cửa đường ṿng ngơ hoa
ngồi đây cảm tưởng
như là
có em bên cạnh có ṭa sen thơm
có luôn cả cái ổ rơm
muốn nằm xoay ghế là xong
tức th́
Luân Hoán
(Montréal, thứ hai,
30-5-2011, nắng +25C)
chuyện ǵ chớ chuyện làm thơ
tôi không rành lắm, nhưng sờ
được ngay
câu này sáu chữ rồi đây
và câu tám chữ như vầy chỉnh chưa
lục bát, không thiếu không thừa
mười bốn chữ chẳn thật
vừa ca dao
cái hồn dân tộc hồng hào
đơn giản, tinh tế, ngọt
ngào, có duyên
cả tuần mưa gió liên miên
hôm nay chủ nhật cũng triền miên
mưa
thử chơi mấy câu về mưa
bạn xem có giống như mưa quê
nhà
mưa hôm nay khác hôm qua
tuy rằng cũng giọt nước sa
từ trời
giọt mỏng, giọt dày rơi
rơi
giọt nhanh, giọt chậm, giọt
chơi vơi t́nh
giọt ca hát, giọt làm thinh
giọt bần thần, giọt rùng
ḿnh hồ nghi
giọt rù rờ không muốn đi
giọt lao vun vút liền khi chào
đời
giọt tan giữa lưng chừng
trời
giọt nát khi chạm góc ngồi hóa
thân
nhưng giọt nào cũng trong ngần
mượt mà xanh biếc bởi tâm
rất lành
mưa Québec, mưa Montréal
mưa trong tuyết, trong nắng hanh
diệu kỳ
xuân này mưa có hơi nhiều
lúc mưa lúc tạnh sáng chiều lẫn
đêm
mưa không làm tôi nhớ em
nhớ nhà quá đổi và thèm tắm
mưa
(Montréal, chủ nhật, 29-5-2011, mưa +24C)
mở cừa đứng nh́n trời
mưa
ḷng buồn buồn nhớ cơn mưa quê nhà
những cơn mưa rớt tà tà
lên tàu cau biếc chuyền qua bụi trầu
rụng dần liên tiếp theo nhau
lên tảng lá chuối mướt màu xanh lơ
mưa thong thả hát cả giờ
gió theo phụ họa phất phơ lá cành
sân dần đầy nước loanh quanh
từng giọt mưa xóay nở thành
nụ hoa
hoa bong bóng nước nhẩn nha
chạy ṿng ṿng ngỡ như là
đuổi nhau
giơ tay hứng nước thoa
đầu
lạnh lạnh mát mát... hồi lâu
cởi quần
chạy ra sân, chạy tứ tung
ngơ tre, ao cá, đường mương
nước đầy
mưa xối xả mịt mù bay
thằng cu con bé ra đầy hẻm
trưa
tắm không tắm, lo vọc mưa
tiếng cười lẫn với tiếng
mưa bềnh bồng
mười năm ? không
– sáu mươi năm
cơn mưa thơ ấu về
thăm lại ḿnh
đứng trong cánh cửa rập ŕnh
cởi quần áo sợ rằng ḿnh
khùng điên
để nguyên quần áo ra hiên
đứng vài ba phút hồn nhiên như là
ḿnh vừa lột xác trẻ ra
thấy c̣n nguyên cả thời xa
xưa nào
lăo hàng xóm cách hàng rao
ḍm ra cửa kính muốn chào hello
lăo nghiêng ra rồi nép vào
tấm màn cửa sổ cứ chao
động hoài
mưa tạt chưa đủ
ướt vai
ta đâu đă tắm lẽ nào trở vô
buớc hẳn ra nh́n trời cao
đón những đọt
nước thấm vào tứ chi
tâm hồn nhẹ nhơm lạ kỳ
mưa trưa thứ bảy hôm ni
đậm đà
cho dù vọc nước qua loa
thấy đời hạnh phúc chan ḥa
chung quanh
(Montréal, 12 ǵờ 15, thứ bảy, 28-5-2011,
mưa +20C)
Nghe
Song Thao Nói Chuyện Báo
Chí
sortir vào Lacordaire
lợi mười một phút, lái xe b́nh
thường
đúng ra nhờ bớt kẹt
đường
nên về kịp ghé hội trường cao
niên
dựa tường lắng nghe
bạn hiền
tuyết tŕnh báo chí liên miên một
hồi
cái nghề cầm bút chơi chơi
th́ ra có lúc được đời mến
thương
mừng bạn diễn dẫn tỏ
tường
t́nh trạng in ấn trên đường chông
gai
dù ǵ, báo chí c̣n hoài
v́ c̣n khứa lăo dài dài đó thôi
(ví như tôi dẫu chịu
chơi
cũng đă bảy bó qua rồi,
ớn chưa
đọc báo, cái thú khó chừa
cái bệnh bất trị dây dưa cả
đời)
nhờ tài phiếm luận tuyệt
vời
ông Song Thao nói như cười hồn nhiên
mấy cụ thật khó ngồi yên
vỗ tay góp ư luân phiên đề
huề
tôi già nhưng chẳng hội tề
làm khách nghe ké bên lề cuộc chơi
thế nhưng ḷng thật bồi
hồi
ra về mang cả nụ cười về
theo
mơ màng bà chị đứng
kề
lâu lâu liếc mắt chọc quê hay là
biết đâu đâu biết
đấy à
trời mưa sét đánh trúng ta trúng
ḿnh
(Montréal, 13 giờ, 47, thứ sáu, 27-5-2011, mưa
lớn +13C
mới nắng chiều qua chừ
đă mưa
ông trời rảnh rỗi kiếm chuyện
đùa
điệu này hối lộ ông một
bữa
mời uống cà phê nue, chắc ưa
!
bấm số gọi nhờ bạn
Thành Tôn
đặt cho vài chỗ ngồi thật
ngon
trong ḷng quán mít-cali-nhỏ
để ngắm trăng xuân mọc
rất tṛn
nhấm nhí cà phê trời tỉnh ra
sẽ mưa đúng chỗ, bớt
xuề x̣a
cho ta khỏi ướt khi tản bộ
qua cửa nhà người thưởng
thức hoa
trời cũng như người
hẳn ham vui
ham luôn các thú sống trên đời
“tề
gia trị quốc b́nh thiên hạ”
đă chắc ǵ hơn một thú
chơi
(Montréal,13 giờ 20, thứ
năm, 26-5-2011, mưa +22C)
hôm qua mưa nắng thất thường
gió dai dẳng bám, muốn luồn vô xe
đường trường không dám lè phè
trôi theo ḍng chảy cặp kè hai bên
không gian trước mặt chênh vênh
hồn thơ phất phơ trải
lên mặt đường
đuổi theo thơ gặp nhớ
thương
tiếp liền theo đó mùi
hương em và
môi ô mai lưỡi mật hoa
trộn thơm t́nh điệu
thiết tha tuyệt vời
mơ hồ nghe tiếng thở
đời
loang trong màn nắng ẩm hơi mây buồn
giữ tốc độ chạy b́nh
thường
một trăm, sao thấy như
tuồng bay bay
không nh́n trời cũng thấy mây
đang che lấp nắng đầu
ngày tinh khôi
em nằm đâu đó trong tôi
lời dặn cẩn thận làm
người tĩnh ra
một ḿnh đang trở về nhà
xe rộng nỗi nhớ la cà kề bên
nhớ không hẳn chỉ nhớ em
nhớ trời nhớ đất
nhớ thêm nhiều người
và h́nh như nhớ luôn tôi
đang nghiêm chỉnh lái đời tôi
phiêu bồng
Luân Hoán
(Montréal, thứ tư, 25-5-2011, lúc nắng lúc
mưa +22C)
mở mắt ra đă làm thơ
cái ông này thật chẳng nhờ
được chi
cả ngày không biết làm ǵ
vài ba phút trước tôi đi, lạnh lung
chỉ bấm đề máy xe giùm
bữa nào cũng phải nhắc
chừng cầm canh
lỡ quên, để máy lạnh tanh
(cái môi c̣n nhạt xe trành kể
chi)
mở mắt ra đă lầm ĺ
đứng không ra đứng bước
đi rù rờ
trong đầu cặn bă của thơ
y như táo bón kiếp nào đến nay
không chừng đă bị sa lầy
bùa mê thuốc lú Tàu, Tây trắng vàng
dẫu không bằng cái ao làng
cũng là của lạ chàng ràng thói
quen
làm thơ giải quyết được
chăng
hay say ngôn ngữ gia tăng hồ đồ
thật t́nh bụng muốn giả
lơ
thấy gai con mắt vật vờ
thở ra
người không người ma không ma
yêu chi ngữ ấy thật là khổ tôi
dù sao cũng đă lỡ rồi
yêu luôn cho đến hết đời coi sao
Luân Hoán
(Montréal, thứ ba, 24-5-2011, mưa nhẹ, mù,
nắng hanh + 20C)