áo hai túi có cầu vai
là
loại xưa rích ta xài ngày xưa
- quần sáu túi, áo cần hai
túi
vợ phán xong tất bật đi
liền
quần tạm được, áo toàn
loại dơm
- áo xịn đâu lắm túi,
đồ điên !
xịn hay dơm cũng là cái áo
hai mươi đô đâu phải tiền chùa
về quê ta không chừng đă
đủ
lên cung trăng cũng được vài phùa
hai túi áo chẳng qua làm dáng
thời quân nhân quả có khi cần
đựng thư t́nh vớ va vớ
vẩn
giắt bút màu mỗi lúc hành quân
à c̣n nữa, đựng thêm bao thuốc
loại
hút không nhiều chỉ vừa nám phổi
(may sớm nhờ bạn
Nguyễn Ngọc Lang)
thời buổi này đựng ǵ hai túi
?
thuốc không xài, tiền cũng không
chơi
đại đa số đua nhau xài
cạc (card)
cạc của ta dành riêng vợ thôi
vợ mua cho bỏ không cũng
tiếc
một hay hai cũng trống rỗng
à
nhưng có lẽ cũng nên nói thiệt
mặc áo vào cảm thấy trẻ ra
đầu xuống tóc, cà sa đúng cách
ai bảo là không phải thầy tu
cái bề ngoài nhiều khi hiển hách
đâu cần chi thực chất con
cu
mặc áo xong ngó ngang liếc dọc
tấm gương soi chẳng phát
biểu ǵ
thôi kệ mẹ tấm thân lếu láo
đă đến giờ, đội
mũ ra đi
đi đâu phải để
đầu thai nhé
đón cháu thôi, chẳng ngại cù
lần
quần với áo cộng chung tám túi
thiếu mất rồi túi đựng
mỹ nhân
(Montréal, 09giờ 02, thứ tư, 22-6-2011,
nắng, có mây +26C)
xă giao kém nhiều khi cũng chán
lúc buồn khan chẳng biết gọi ai
vài đứa bạn réo hoài cũng ngại
chuyện vu vơ măi cũng nhàm tai
như hôm nay chợt buồn
“đột xuất”
gọi Song Thao hay Vơ Kỳ Điền
?
hai ông bạn thân, nhưng nói thiệt
họ có nghề và bận
thường xuyên
nhắc thêm nữa cũng toàn như
vậy
những ông trời thế giới
lăng nhăng
dù ngồi không thật ra đang bận
chán mấy ngài sống cơi thơ văn
không có bạn th́ đi đón cháu
đâu cần chi đợi
đến đúng giờ
rước cháu sớm đưa ngay ra parc
chúng leo trèo, ta hí hoáy thơ
chuyện chăm trẻ rơ ràng quá dễ
thằng cha nào chưa từng nom con
dù thuở trước thật ra chỉ
nựng
dắt đi chơi chút đỉnh
ḷng ṿng
tính kỷ lại đâu bao nhiêu bữa
sáng đưa đi chiều lại đón
về
gần bên cháu vài giờ chớ
mấy
nhưng thương yêu quả thật
tràn trề
biết ông cưng chúng ṿi ghê lắm
để cho yên, tất tật phải
chiều
cháu có hư chắc v́ ông nội
(ở xứ này, bà thuộc
cấp siêu)
hai cục cháu thuộc hàng bợm nghịch
chạy, nhảy, xô, trèo, tuột... liên
hồi
dân mũi tẹt da vàng thứ thiệt
tiếng lang-sa láu táu liền môi
cháu chơi đùa nhưng ông thấm mệt
lẩm cẩm lo toàn chuyện đâu
đâu
không nạt nộ, cốc đầu chúng
được
đếch sợ ai, chỉ ngại ḿnh
đau
cần chi luật trẻ con số
một
với tuổi thơ, ta quí ưu tiên
đâu chỉ là cháu con mới quí
ai hại tuổi thơ, phải trảm
liền
chuyện thương trẻ, vui
chơi, trông cháu
chẳng riêng ta, hầu hết ông, cha
trong cái đám tuổi đời đă lớn
bạn bè ta cũng lắm anh mà
ông họa sĩ Đinh Cường số
một
ông Song Thao tập tễnh lâu nay
lười nổi tiếng cỡ như
Lưu Nguyễn
cũng h́nh như hôn hít mỗi ngày
chưa có cháu cần nên thúc hối
để thú vui tuổi hạc thêm
nồng
ít ra cũng nối ḍng nối giống
bành trướng thêm máu thịt tiên rồng
(Montreal, 14 giờ 02, thứ ba, 21-6-2011, nắng,
từ +17 đến +25C)
ngủ chiêm bao thấy ta nằm
viện
khi đi chơi ở tận quê nhà
chỗ ta đến h́nh như Vĩnh
Điện ?
ồ, không đâu, nhận măi không ra
nơi ta đến nửa quê nửa
tỉnh
nhà gạch liền san sát kề nhau
gặp khoảng trống, nên ta tùy
tiện
ngồi nghỉ chân, chợt thấy
nhức đầu
đi với ta là Tùng, bạn cũ
nó không ngồi mà đứng ngó mông
nhà chen chúc nhưng người không thấy
gió không bay, tóc thoáng bềnh bồng
Tùng hỏi khẻ: mày đau ǵ đó
?
nhức cái đầu, chuyện
nhỏ, không sao
ngồi một chặp, rồi ḿnh
đi tiếp !
đến những đâu ?, c̣n có chỗ
nào ?
chợt cao hứng vụt môi huưt gió
tuổi tác làm cái giọng khàn khàn
bỗng nhà trước, trên tầng cao
nhất
ngàn con chim đội-mũ hót vang
cửa sổ kính, chim chui không
thủng
vẫn tông đầu ư quyết
muốn ra
tôi bàng hoàng bao lâu không biết
thấy ở nhà-thương khi
mắt bớt hoa
thật quá lạ, người đâu
đông quá
ngoài bệnh nhân, lúc nhúc người nhà
lạ điều nữa, gần
như toàn thể
mắc bệnh tâm thần, lấm lét
như ma
Tùng thuê cho một giường riêng biệt
mới ngă lưng, kỳ lạ,
tỉnh ra
nh́n quanh quẩn, bạn đâu không thấy
ḱa, ḿnh đang ở
nằm ngẫm nghĩ, quê nhà lạ
thật
ai nhốt chim vào những nhà to
sao dân chúng đồng đều lẩm
cẩm
mắc bệnh chi ? bệnh
thiếu tự do ?
người và vật quê nhà đều...
sướng
có người lo, người mớm cho
ăn
mỗi giường bệnh tuy vài ba
mạng
cũng là nằm phơi miệng phơi
răng
“dại cũng chết, mà khôn cũng chết
biết mới là thượng sách”,
lời xưa
biết câm nín hay nên vùng dậy
cơ hội ngàn vàng đừng
để gió đưa
nói th́ nói nhưng mà cũng khó
đời có ǵ là dễ dàng đâu
một nắm óc nghĩ lui suy tới
nhức cái đầu, ôi thật
nhức đầu
vội ngồi dậy đánh răng
rửa mặt
ta xuống đường bằng cách nào
đây ?
mươi ư vụn một ḿnh, ḿnh
biết
văi lên đây chết cứng nơi này
ngày mới bước vào giờ thứ tám
làm những ǵ trong những giờ sau
tránh khẩu khí đâm ra như bí
lại nhức đầu, nhức
đầu, nhức đầu !
(Montréal, 08 giờ 03 phút, thứ hai, 20-6-2011,
nắng, từ +16 đến
+24C)
không đọc bài Hải Lê
chắc rằng tôi đă lú
một ngày dành cho cha
tại xứ tôi cư ngụ
cha tôi mất không lâu
ba mươi năm chớ mấy
xứ tôi không có đâu
Ngày Của Cha ǵ đấy
tôi vừa hơn bảy mươi
được là cha bốn đứa
thường được chúng
thương nuôi
ngày nào cũng như rứa
tôi cần chi Ngày Cha
cho nhiêu khê lắm chuyện
nhưng để giống
người ta
tôi chúc tôi một tiếng
Ngày Mẹ thường có hoa
Ngày Cha có ǵ nhỉ
xem đỡ ảnh cái nhà
cái xe cho giản dị
đă có sinh nhật riêng
các con mừng đủ thứ
Ngày Của Cha dĩ nhiên
ḿnh mừng ḿnh quá đủ
để có vẻ tự nhiên
tôi làm thơ trước đă
cảm ơn đời b́nh yên
chưa coi tôi xa lạ
và để kỷ niệm chơi
tôi chụp tôi tấm ảnh
ngoan nhé đừng hổ ngươi
mắc cở làm mất bảnh
sang năm rồi sang năm
mấy lần sang năm nữa
tôi cố gắng giữa tôi
không lúc nào thiếu lửa !
(Montréal, 07 giờ 01, chủ nhật, 19-6-2011,
nắng +25C
cảm
ơn Ḥa B́nh gởi lời chúc Ba Má qua điện thư)
tuy không là chuyên viên
xuống đường từ thuở
nọ
nhưng cũng rất thường
xuyên
xách ḿnh đi bày tỏ
chuyện nhỏ lẫn chuyện to
đúng, sai đều qua hết
vẫn c̣n giữ bo bo
nỗi ngậm ngùi chưa chết
hôm nay ở quê nhà
đồng bào tôi rục rịch
tốp năm cùng tốp ba
gộp thành ḍng sông, biển
thời nay khác thời xưa
v́ không cùng chế độ
cái thước đo tự do
hiển nhiên đă để lộ
yêu nước loạn xà ngầu
không có đảng lănh đạo
sẽ chẳng đi đến
đâu
ngoài đến thiên đường thật
có đảng mới có nhà ?
không đảng có hạnh phúc
có con mới có cha !
không đảng có tổ quốc
mọi chân lư tầm phào
ăn cắp của thiên hạ
không ai nói tào lao
nhưng đều xem như rác
tôi nghe nói hôm nay
trên rất nhiều thành phố
có Đà Nẵng của tôi
sẽ bừng bừng đả
đảo
không chỉ đả ba tàu
đả luôn bọn bán nước
loại ḍi bọ lau chau
từ từ đi tàu suốt
nghe nói, nghe nhắn tin
nhưng nhiều trang điện báo
tay cụt, miệng lặng thinh
chẳng ló chút can đảm
chuyện không lạ lâu nay
giữa cây bút nồi gạo
sĩ khí thành giả cầy
lương tâm thành đồ cổ
dân Đà Nẵng xưa kia
không “đi đầu diệt Mỹ”
câu nói thay rượu bia
khích tướng của lũ quỉ
Đà Nẵng thường xuống
đường
là dễ làm nên chuyện
dù chẳng chi phi thường
đối tượng cũng xiểng
liểng
tôi mở máy suốt ngày
đợi điện thư hồi
hộp
lo lo chuyện không may
mừng mừng chi kỳ cục
tôi cũng đang xuống đường
bằng một phương cách khác
ngh́n trùng xa quê hương
không hèn lẽ nào nhát ?
(Montréal, 11 giớ 17, thứ bảy, 18-6-2011,
nắng + 28C)
hai mươi tin buổi sáng
gởi từ Nguyễn Thị Đông
khởi điểm pḥng giáo dục
vượt biên giới Việt
theo chuột t́m đọc tựa
từ một đến hai
mươi
xong quay ngược trở lại
đọc tin “bàn là đùi”
nguyên văn đề tin viết:
“Lớp Học Dưới Chân Cầu
Lấy Đùi Làm Bàn Học”
tôi ngớ một hồi lâu !
nội dung tin đại khái:
những trẻ em mồ côi
được vài ba bạn trẻ
mớm cái chữ của đời
ḷng rộng đất không rộng
lớp học dời tứ tung
hiên nhà nghèo trong xóm
chuyển thẳng ra đường luôn
ngồi bệt trên mặt đất
kê giấy lên đùi người
các em tập nắn nót
từng vần ngược vần xuôi
cuộc đời buồn bỗng
đẹp
nhờ có những tấm ḷng
Nguyễn Công Hằng tha thiết
cùng Trà My thiện tâm
mười lăm em thơ dại
tạm thời phủi bụi
đời
mắt ngời trong im lặng
tập viết tiếng nói
người
bảo rằng ứa nước
mắt
là không thật lắm đâu
nhưng rơ ràng nghe xốn
trong ḷng một niềm đau
chợt thấy rơ ư nghĩa
của chú em Lê Hân
mở lớp ở Mũi Né
nuôi dưỡng ḷng từ tâm
xin cảm ơn anh bạn
Khắc Huy đă chụp h́nh
những tấm ảnh đơn
giản
gởi đi bao nhiệt t́nh
biết viết ǵ hơn nữa
ngoài chúc mừng các em
cầu mong ḷng từ thiện
càng ngày càng đượm thêm
sáng nay chợt hạnh phúc
nhờ điện thư của
Đông
ngậm ngùi trong tin tưởng
t́nh người nở thơm ḷng
(Montréal, 11 giờ 00, thứ sáu, 17-6-2011, nắng,
+27C
lứa đầu đẻ bốn
trứng
dời chỗ bỏ ấp luôn
lứa tiếp đẻ sáu trứng
cũng chưa chịu b́nh
thường
rảo qua mấy ngă phố
t́m về nắm cỏ khô
lấy ổ ra lót lại
lần này chắc không sao
cả tuần không để ư
nh́n lại bốn trứng rồi
trứng như đầu ngón út
xinh xắn nằm đủ đôi
thay nước, kê đầy đủ
cứ cách nhật một lần
hai anh chị son trẻ
chừ không c̣n ở không
chị mái đang nằm ấp
anh trống đậu bên ngoài
ít nhảy và không hót
như đang bận trông coi
mái ra, trống tức khắc
nhào vào ổ ấp liền
cô ả ăn vội vă
rồi trở vào thay phiên
qua bao nhiêu biến động
gió lốc,
hạ lồng xuống nh́n lại
ngọ ngoạy chừng như ba
không có giờ ŕnh chụp
chim mớm mồi cho con
nhưng thỉnh thoảng nghe tiếng
âu yếm thật t́nh nồng
mới chừng hơn tuần lễ
anh cả đă ló ra
bây giờ ngày mới rạng
đứng bên ngoài cả ba
chim con mỏ chưa đỏ
mắt mù mờ ngây thơ
học đâu cái tính sợ
thấy người co rúm vào
một đêm muốn tiếp sức
cho anh út lên giường
sơ ư cậu anh cả
bay vụt ra đụng tường
một thoáng trốn đâu mất
t́m nửa giờ không ra
chuyển dời cả bàn ghế
bực ḿnh định bỏ qua
hai anh chị cha mẹ
có biết đếm hay không
tại sao biết thiếu một
nhảy gọi thật năo ḷng
chẳng thể dửng dưng
được
gọi vợ con tham gia
cuối cùng cũng t́m thấy
cậu cả đưa về nhà
chuyện vô cùng vơ vẩn
nhưng gói gọn đời
thường
mỗi ngày tôi được sống
được học thêm yêu thương
tôi thích chim thích cá
thích nhiều thú vô cùng
trừ đàn bà con gái
chỉ yêu và nhớ nhung
Luân Hoán
(Montréal, 10 giờ 54, thứ năm, 16-6-2011,
nắng, từ +23 đến +29C