Rao Vặt Quảng Cáo
tôi không là họa sĩ
nhưng thích vẽ chân dung
ưu tiên cho phái nữ
xấu đẹp nói vô cùng
tôi không dùng dao, cọ
sơn dầu hay phấn tiên...
tôi trân trọng trưng dụng
từng chữ của thánh hiền
trước đây bậc tiền bối
vang danh Hồ Xuân Hương
để lại nhiều tác phẩm
có giá trị phi thường
từ “Đánh Cờ”, “Cây Quạt”
qua “Thiếu Nữ Ngủ Ngày”
nét vẽ thật sống động
tinh khiết, giàu hoa tay
mỗi chữ sáng h́nh ảnh
mỗi h́nh ảnh tượng t́nh
tùy theo người thưởng ngoạn
tự chọn những rùng ḿnh
tôi hậu sinh khả ố
gắng học đ̣i nữ lưu
táy máy mấy ngọn chữ
nhưng không để mua vui
tôi thành tâm chọn chữ
tôi trang trọng lựa lời
cốt lơi là chân thật
thả ḷng vào cuộc chơi
tôi vẽ bằng chữ viết
có điệu kèm theo vần
chất liệu và xúc cảm
tùy người mẫu dự phần
lâu nay tôi vẫn vẽ
bằng tưởng tượng mơ
hồ
nên không khỏi lủng củng
chệch chọac cùng hàm hồ
rất mong được quí chị
quí em cùng quí cô
có ḷng yêu nghệ thuật
làm người mẫu giùm cho
thù lao xin ṣng phẳng:
ḷng biết ơn vô biên
cũng biết đâu từ đó
có thơ và có duyên
rao vặt này lăng nhách
nhưng ḷng tôi chân thành
câu chữ đă nằm sẵn
đợi giờ lên trời xanh
thành thật cảm ơn trước
những người mẫu của tôi
trực tiếp hoặc gián tiếp
cho phép tôi yêu đời
(Montréal, 06 giờ 07, chủ nhật, 21-8-2011,
mưa +24C)
Đàn
Gảy Tai Trâu
người xưa từng châm biếm:
“đem đàn gảy tai trâu”
để cười người
bất trí
hay khinh thường lũ trâu ?
thành ngữ này nguyên gốc
câu “đối ngưu đàn cầm”
khởi từ Công Minh Nghĩa
một bụng nhạc bên Tàu
một hôm ông cao hứng
dạo chơi trên cánh đồng
gặp đàn trâu gặm cỏ
thấy phơi phới trong ḷng
nhạc sĩ bèn dựa cảnh
đàn một bản như thơ
thánh thoát và cao nhă
khúc “Thanh Giác Chi Tao”
tiếc thay đàn trâu dại
vẫn gặm cỏ thản nhiên
tiếng nhạc bay theo gió
bỏ rớt nỗi vô duyên
Công Minh Nghĩa ngẫm nghĩ:
trâu đầy đủ hai tai
nghĩa là chúng không điếc
chỉ thưởng ngoạn kém tài
ông thông minh tấu lại
một t́nh khúc b́nh dân
trâu dơng tai đón nhận
những giai điệu quen thân
chuyện ông chỉ có thế
người sau luận viẻn vông
b́nh thường thành triết học
theo thời gian xuôi ḍng
đến cuối đời Đông Hán
ông bác học Mậu Dung
mang chuyện này kể lại
với đám học tṛ cưng
chán thay, ông méo mó
uyên bác quá cho nên
câu chuyện đầy triết lư
đám học tṛ chênh vênh
có lẽ cũng từ đó
câu “đàn gảy tai trâu”
bỗng trở thành thành-ngữ
chỉ tŕnh độ lệch nhau
qua ảnh trên, bạn thấy
ông nhạc sĩ chịu chơi
tóc râu bạc như cước
da dẻ c̣n ngon xơi
bên hông một bầu rượu
chắc chắn đă lưng lưng
quần ống cao ống thấp
tay gảy nhạc tưng tưng
con trâu thật nghiêm chỉnh
đứng nghiêng nghiêng cái đầu
gương mặt đầy sảng khoái
mắt nh́n tận đâu đâu
cỏ xanh và nước đục
chừng như chợt xa rồi
chỉ c̣n lại âm nhạc
kết nối trâu và người
cuộc đời thật quá
đẹp
đủ Bá Nha Tử Kỳ
quả là có tri kỷ
thật khó không yêu đời
(Montréal, thứ bảy, 20-8-2011, nắng +29C)
Thiếu Nữ Ngủ Ngày (1)
ngày xưa thiếu nữ ngủ ngày
đôi khi vô ư khuấy rầy thi nhân
cụ Nguyễn Công Trứ chồn
chân
cụ Nguyễn Khuyến chợt
tần ngần thở ra
lạy trời gió chậm bay qua
đừng tinh nghịch quá manh nha hồ
đồ
em đang say giấc chiêm bao
hồn nhiên như nụ ca dao thơm
lừng
chẳng có ǵ lót dưới lưng
vạt giường tre chớ dại
mừng lôi thôi
trưa nồng gió tát mồ hôi
không kịp khô để hương đời
thoảng bay
nụ hoa đua sắc phơi bày
vẫn thua tinh túy em ngây thơ nằm
đôi bướm vàng lượn
thong dong
coi chừng chạm mái tóc hong nắng vàng
chú mèo hiền triết mơ màng
nh́n bướm suy ngẫm mưu toan những
ǵ
chợt nghe tiếng sáo lâm li
bà Hồ Xuân Hương thở vào thi ca t́nh
đọc chưa xong, vội rùng ḿnh
“hây hây” từng chữ gợi
h́nh biết bao
“yếm đào”. “bồng
đảo” xôn xao
“nương long”, “c̣n ngậm”
lối vào cơi tiên
lâu nay vừa tu vừa thiền
bỗng nhiên một phút quay liền
về tôi
dĩ nhiên chẳng chịu đi
rồi
mân mê miếng đá kê nơi chân giường
một thương cho đến
mười thương
hồn thơ như một
tán-đường tiêu tan
em trong tranh, giữa trần gian
đều là một đóa hồng nhan
tuyệt vời
bài thơ này chép vào đâu
tùy em cho phép, tôi hầu ư em
vườn trưa hay mái chân thềm
ḷng tôi có lẽ lênh đênh đến cùng...
(Montréal, 07 giớ 13, thứ sáu, 19-8-2011, nắng,
+27C)
(1) tên bài thơ và
chữ trong ngoặc kép của nữ sĩ Hồ Xuân
Hương)
tái bút:
bức tranh trên có kư tên
nhưng thấy không rơ, vờ quên ghi
vào
gần xa có anh chị nào
biết, xin chỉ giúp, cúi chào tạ
ơn
của Bùi Xuân Phái ? chắc
không
Bùi Thanh Phương ? cũng lại không nữa rồi
vui tay search miết một hồi
tranh Bùi Xuân Phái để đời sau đây
(chỉ riêng
một chủ đề này
trích thêm bạn ngắm cả ngày cho vui):
Giường Ngủ
khi lên chín tháng tuổi đời
tôi được nằm vơng thay nôi b́nh
thường
(chuyện kể lại từ
người thương)
vơng hay nôi cũng là giường mà thôi
cái giường là cơi tuyệt vời
lật ḅ ngồi lết ... một
thời ấu thơ
lớn lên dù có phất phơ
trải lá trên đất cứng
đơ thành giường
lội ngang dọc mặt chiến
trường
đu đưa cánh vơng ẩm
sương buồn buồn
đương nhiên nhớ đến cái
giường
với bao nhiêu thứ cùng hương
sắc t́nh
rồi gần như chẳng một
ḿnh
với mền với gối linh tinh
cuộc đời
giường ta tuy có tuổi rồi
c̣n tốt, em muốn theo thời làm chi
lừa em, ậm ự:... chờ khi
trời tốt thuận tiện sẽ
đi mua giường
làm bộ sốt sắng, dễ thương
t́m catalogue lật xem giường cho vui
xem giường không phải xem người
giường nào cũng có nụ cười
mỹ nhân
nh́n xa chớ dại ngắm gần
nàng tiên nào cũng khỏa thân tuyệt vời
mấy tay họa sĩ đă
đời
vẽ màu chăn gối lên
người, tuyệt chiêu
với tôi, giường chẳng
bấy nhiêu
làm thơ viết báo phiêu diêu trên giường
đêm đêm cũng ngửi mùi
hương
như ông nhạc sĩ Hoàng
Phương năm nào
mộng mơ đến cả chiêm bao
trăm chuyện đua nở vẩn
vơ cả đời
thật ra, giường dẫu
tuyệt vời
thiếu t́nh em khác chi rời thế gian
tại v́ em quá đoan trang
nếu không, tôi vẽ dễ dàng đó
thôi
câu thơ tôi viết trên người
sơn dầu, tranh lụa, hắt
hơi tức th́
(Montréal, 06 giờ 00, thứ
năm, 18-8-2011, âm u, có mưa +28C)
Nách
phiếm là biết tán chuyện
thật bao quát lông bông
chuyện trên trời dưới
đất
chuyện kim cổ tây đông
phiến có đôi ba loại
tôi thích một loại thôi
đích thị là “phiếm ái”
yêu lung tung nhiều người
xưa phiếm không mục đích
nay phiếm có khác rồi
nhờ Song Thao, Trà Lũ...
phiếm thành văn để
đời
riêng Song Thao, sức phiếm
đang ngang dọc tung hoành
phiếm trở thành bài học
dù vẫn tán loanh quanh
ông phiếm thật nhiều món
món nào coi cũng ngon
đựng đầy mười một
cuốn
c̣n tiếp tục chưa ṃn
trong ngàn thứ ông phiếm
chưa thấy đụng cái này
có quí danh cái Nách
gần kề vai và tay
nách là vùng kín đáo
tuy chẳng là mật khu
bởi thỉnh thoảng khép mở
tóc tiên mọc lu bù
nơi nào có cỏ mọc
trên thân thể con người
thường thường thiếu ánh sáng
nên hương thường khác đời
hiện tượng này chỉ có
ở độ tuổi dậy th́
đệ nhất là phái đẹp
mới đến đám nam nhi
nguồn gốc từ hợp chất
axít béo hơi nhiều
cộng amoniac
tạo thành mùi cao siêu
tỏa hương từ ḍng chảy
glycogen, mồ hôi
và dăm thứ lỉnh kỉnh
thành ra hương vị đời
tôi không dám lếu láo
học đ̣i phiếm linh tinh
thật sự chỉ thấy khoái
hoa cỏ mọc hữu t́nh
bạn có nh́n h́nh ảnh
chớ cho tôi ba hoa
ngoài tóc tơ kỳ diệu
đâu hề thấy cỏ hoa
quả bạn thiếu tế nhị
yếu nghệ thuật xem h́nh
mời lấy ḷng thưởng
ngoạn
lấy trữ t́nh thuyết minh
tôi tuy là có khá
nhưng lại vụng tỏ bày
tả chân thiếu chính xác
dù ḷng rất thẳng ngay
với bạn, quá dung tục
với tôi, có nét thơ
thơ ra sao không biết
nhưng quả thật rất thơ
(Montréal, 09 giờ 06, thứ tư, 17-8-2011,
nắng, có mây +28C)
Lạc Tiên Quả
đời có nhiều cái ngộ
làm nhẹ nhơm ḷng người
có lẽ trời đăi ngộ
sợ đời quên nụ
cười
không cứ chi động vật
biết làm xiếc pha tṛ
đă nhiều loại thực
vật
cũng giúp người cười ḅ
một lăo nông phụ nữ
ở miền bắc Ba Tây
bỗng nhiên trời phát lộc
bằng một loại trái cây
danh xưng đă độc đáo
hàm ư ǵ ? - Lạc Tiên !
h́nh dáng càng táo bạo
ôi của quí thánh hiền !
cả giàn xanh bóng lá
chân giả thật khó phân
ai hơi đâu ngụy tạo
cây gậy Thánh - Quỉ - Thần
h́nh tượng vốn cao quí
từ ngàn xưa cúng thờ
ăn ở cùng ngôn ngữ
thấm tục ngữ ca dao
khác thường hay gợi cảm
cũng là loại trái cây
trực tiếp lên từ đất
thả ḿnh trên giàn dây
bà Aguiar Farias
biết khai thác ngoại h́nh
cho quay phim chụp ảnh
thu tiền thật phân minh
ta khi không cũng lợi
ngoài ba hoa đôi ḍng
c̣n vô cùng sung sướng
thấy ta treo thong dong
riêng em, ta không rơ
có những cảm nhận ǵ
chắc nhiều em mặt đỏ
chắc nhiều em chớp mi
(Montréal, 08 giờ 17, thứ ba, 16-8-2011, mây mù,
+25C)
Cây Da
thông thường người gọi cây đa
dân làng tôi gọi cây da chững chàng
bỏ đi một cái dấu ngang
đê thành dê quả nhẹ nhàng
hẳn ra
cây da làng tôi khá già
(làng nào có lẽ cũng già
giống nhau)
nhánh cành chằng chịt trước sau
tuồi đời có lẽ gần nhau
sàn sàn
nhánh anh phơi phới nằm ngang
nhánh em lí lắc ḅ sang ch́nh ́nh
anh em thân thiết chân t́nh
đếm không xuể được
giọt t́nh cây da
toàn thân như một bó hoa
tṛn xoe tự tại vươn ra ngang tàng
đầu đựng cả khối
nắng vàng
che gốc mát rượi b́nh an suốt ngày
cả trăm rễ phụ tḥng tay
cái vừa chấm đất cái bày lửng
lơ
từa tựa chùm râu cứng
đơ
xịt keo hay được ủi
hồ hẳn hoi
rễ cái cơ bắp rất oai
phơi lưng mặt đất coi
ṃi chịu chơi
sần sùi từng ngấn tuổi
đời
hè khô đông ngập vẫn phơi mặt ĺ
bốn mùa gió hát vu vi
vi vu những điệp khúc ǵ vui vui
chim, sóc thường trực tới lui
có con cư ngụ nói cười quanh năm
mười ngày nửa tháng về thăm
tôi ghé chọn rễ to nằm ngó lên
ca dao câu nhớ câu quên
“cây
da bến cũ...”
lênh đênh mây trời
hằng hà ông táo, b́nh vôi
chen nhau cái đứng cái ngồi ngu ngơ
mỗi cái thủ sẵn bài thơ
tôi ŕnh đánh cắp mang vô ḷng ḿnh
lâu ngày chợt biết ḿnh xinh
như con bươm bướm
đa t́nh nhởn nhơ
bây giờ nhớ lại hồi nào
vẫn c̣n nguyên cái dạt dào t́nh quê
Luân Hoán
(Montréal. 07 giờ 18, thứ
hai, 15-8-2011, âm u +24C)