Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Diện Bích Tâm Ngồi Niệm Thơ

 

 

 

 

vẫn cố gắng lộng ngôn

bỡn cợt che nội tâm

đống rác cao phiền muộn

người thân vẫn hiểu lầm

 

ta lơ mơ mà khá

vẫn rủng rỉnh tiền vô

vàng bạc thì khỏi nói

mỗi ngày một vun cao

 

 

chắc chắn phải “trồng cỏ”

hay chủ chứa gì đây

tệ nhất cũng cai quản

mươi cơ sở móng tay

 

cũng biết chừng đâu được

một “đầu gấu” “đại gia”

chuyên kinh doanh đạn, dược

bạch phiến lẫn cần sa

 

bề ngoài trông lụi xụi

áo thả rớt ngoài quần

đầu bù xù mũ chụp

một cẳng rưởi bung xung

 

hóa ra ta giàu thật

không có mạng nghèo bần

cứ nhìn cái bộ gió

đáng tự xưng... quả nhân

 

muốn giàu kể cũng dễ

muốn sang chẳng khó gì

cứ bắt chước nhân cách

trí thức ông bà gì...

(từ Việt Nam du lịch

đến Âu Mỹ, châu Phi..)

 

nhiên ta cũng có

riêng một vài tuyệt chiêu

nhưng hãy để dành đó

chưa huỵch toẹt chi nhiều

 

căn bản phải cần có

một chút xíu hào hoa

một tẻo teo lạnh nhạt

một giả bộ thật thà

 

cái nghèo không thúng đậy

cái giàu ửng ngoài da

thêm nghệ thuật làm dáng

đâu dễ thua người ta

  (Montréal, 08 giờ 17, thứ hai,nắng đẹp,  11-10-2010)

 

 

lễ tạ ơn đã qua rồi

vợ đi đến sở ta ngồi sờ râu

râu già ngày tháng trắng phau

lởm chởm mấy sợi đụng đau thấy bà

 

muốn cạo lại nghĩ gần xa

một sợ đánh rớt cái già mất tiêu

hai sợ tối ngủ thiu thiu

hồn lạc mất dấu thân yêu để về

 

ba sợ thiếu vẻ chỉnh tề

lâu nay vẫn giữ đề huề dung nhan

bốn sợ thiếu nét thanh nhàn

của một ông lão vốn ham xuề xòa

 

 

 

năm sợ một chút hào hoa

bỗng dưng mai một thật là không nên

sáu sợ mình lại quên mình

quên luôn tuổi sắp thọ hình thì nguy

 

bảy sợ tưởng trẻ như khi

còn đi kèm trẻ xuân thì xa xưa

tám sợ những chuyện thiếu thừa

phải lo toan tính cho vừa lòng nhau

 

chín sợ cái sợ đâu đâu

lẩm cẩm lảng xẹt không đầu không đuôi

thôi thì xuôi ngược ngược xuôi

cũng là luân hoán lùi xùi cọng râu

       (Montréal, thứ hai, nắng + 11 C, 12-10-2010)

 

 

xem ảnh xong bạn quở

sao chú em quá già

ta đây gần tám chục

vẫn phong độ hào hoa”

 

 

thưa ông anh dạy phải

tôi đích thực quá già

hom hem lẫn lọm khọm

không khác gì cò ma

 

thế nhưng suy nghĩ lại

mỗi người một phước phần

tôi thuộc dạng con rệp

nên khá giàu long đong

 

chắc không cần phải nhắc

thành tích không đáng gì

chỉ vừa đủ héo hắt

cho từng đoạn xuân thì

 

không kể đến bệnh tật

chỉ ăn ngủ khiêm nhường

ham chơi hơi quá trớn

đời đủ đóng bụi đường

 

huống gì tôi chẳng ...  nhỏ

còn ... lớn mỗi ngày

kể ra cũng hơi khó

giữ được nét râu mày

 

còn đúng trăm ngày nữa

sẽ đến 10 tháng giêng (1)

tôi được đầy bảy chục

già chút, có chi phiền

 

già thì già thể xác

già thì già tâm hồn

vài thứ tôi vẫn

giữ nguyên là trẻ con

 

ông anh đừng thắc mắc

không nên so bì

cái tôi không già được

cái... không có gì !

 

tôi sẽ mừng đại thọ

(đã đại được hay chưa ?)

tiểu đại chi vẫn vậy

càng sống càng dư thừa

 

nhưng dù sao cũng gắng

bước đến tuổi bảy mươi

ông anh nhớ hôm đó

gởi tặng tôi nụ cười

 

nhân tiện xin thông báo

chẳng lễ lạc gì đâu

vẫn mong đợi bè bạn

cho thêm vài sợi râu

 

dĩ nhiên không quên nhắc

những bạn đọc chưa quen

tôi một lòng trông đợi

lời chỉ giáo chân tình

 

còn đúng trăm ngày nữa

tôi sinh nhật bảy mươi

từ đây đến hôm ấy

mỗi ngày xin nụ cười

   (Montréal, 08 giờ 18, thứ tư, nắng tốt +13C, 13-10-2010

 

 

ngồi xem lễ tưởng niệm

thành lập trường Bộ Binh

qua tivi phát lại

lòng nao nao thân tình

 

 

đâu rồi mình, Thủ Đức

bốn mươi ba năm, trước đây

đã học làm chiến sĩ

cùng nhổ cỏ, đánh giày

 

từ mũ vành tạp dịch

qua bê rê nghiêng mày

đền nón sắt, nón nhựa

đến képi râu mày

 

đánh tay cao mà hát

đường trường xa...” cùng đi

gót giày như gót sắt

đứng lên sau khi quì

 

Đại Giảng Đường đã đến

Trung Nghĩa Đài đã qua

khó quên ba lẻ một (301)

chỉ đi ngang qua

 

hôn em cổng số một (1)

nhớ em chui rào ra

ngọn đồi Tăng Nhơn Phú,

cỏ xanh ít hơn hoa

 

Khu Gia Binh Thiết Giáp

Câu Lạc Bộ Sinh Viên

dần dà ghi sổ được

cơm-nhà-bàn... vô duyên

 

đâu rồi bãi số chín

hình như bãi Vườn Thơm

bia lên không kịp bắn

sương sâm chập chờn

 

đã qua rồi, qua hết

những cú nhảy giả sơn

dây tử thần mấy đoạn

hỏa lực chờn vờn

 

ta chừ sắp bảy chục

ngồi yên nhìn và nghe

an” vẫn nguyên đấy

tu nguy” hơi lè nhè

 

nhìn huynh đệ xúng xính

giày dây biểu chương

chút gì sung sướng

chút chi buồn buồn

 

bỗng muốn phạt hít đất

cho vài bạn chào tay

quên hết cả quân cách

làm lấy được chi đây

 

không khen gì ai cả

chê gì ai đâu

một đoạn đời... hiển hách

lòe lên cùng nỗi đau

           (Montréal, 07 giờ 53, thứ năm, âm u, nhiều mây, +13C, 14-10-2010)

 

 

tối đa ngày hôm nay

chỉ đúng 10 độ cộng

rả rích mưa bay bay

mặt đường sũng lá rụng

 

 

gió yếu như bàn tay

người thiếu nữ phẩy quạt

màu đang lung lay

cố kéo dài phút rụng

 

mặt cỏ vẫn xanh tươi

nhưng tuồng như đang khóc

kéo sáo nhìn vườn sau

bầu trời mây xám đậm

 

đàn sóc bỏ đi đâu

đường dây điện oằn nặng

cây mận không cúi đầu

vẫn ra sức thủ thế

 

tôi sững chừng khá lâu

đợi đám chim se sẻ

chúng cũng đang ốm đau

hay lười sợ ướt lạnh

 

vườn vắng nhà cũng buồn

con hoàng yến lười hót

còn nhiều việc phải làm

vẫn chần chừ bỏ dở

 

quay lại bàn viết ngồi

may quá hải âu tới

lạ kìa sao không ăn

nghi ngại điều chi vậy

 

nắm cơm ngấm nước mưa

lạt nhão không vừa miệng ?

thôi kệ mày, đến trưa

chú sóc quen sẽ hưởng

 

mưa vẫn còn đang mưa

mùa thu đã mấy bữa

tôi vẫn hình như chưa

cảm biết mùa thu đẹp

          (Montréal, 09 giờ 44, thứ sáu, mưa +10C, 15-1-2010)

 

 

nhiều năm trước thường thong dong xa lộ

xem rừng phong thay áo dọc theo đường

màu lẫn sắc từ bàn tay tạo hoá

ngoài tuyệt vời còn bàng bạc vấn vương

 

 

 

đã đọc thấy trong tận cùng rực rỡ

tiếng buồn kêu cứu thật thiết tha

phút lâm chung vốn nhiệm mầu kỳ diệu

một đời lá vui chợt biết xót xa

 

nay mỗi tuần vẫn tạt qua xa lộ

nhưng không lên miền bát ngát rừng phong

thú ngắm mùa thu đến từ sắc lá

đã hình như sớm mai một trong lòng

 

quanh phố xá, công viên, nơi ta ở

cũng dẫy đầy những cánh lá thu bay

thu không hẳn sống còn vì vần điệu

thơ không thơ thu vẫn có tháng ngày

 

thu trong gió trong mây trong trời đất

thu trong mưa trong ánh nắng hồn nhiên

thu trong lá hình như cụ thể nhất

thu trong ta cũng rạo rực vô biên

 

hơi thở gấp, một cơn run bất chợt

vài trận ho, vết mổ nhói bất ngờ

những hắt hơi, những rùng mình vô cớ

đã là thu ta đón nhận tình cờ

 

ngày đã mặc thêm một lần áo khoác

hơi chung đôi chợt như thiếu điều gì

lớp chăn ấm nói thầm lên tất cả

thu đâu cần rón rén bước chân đi

 

ngày hôm qua thu như còn mắc cở

ngày hôm nay thu dạn dĩ ra nhiều

không vay mượn cớ sao như thiếu nợ

một cái gì cho phải phép cùng thu

    (Montréal, 11 giờ 09, thứ sáu, trời mù + 11C, 16-10-2010)

 

 

không phải là em gái

của thi sĩ họ Lưu

em chỉ là nội tướng

một gia đình hạ lưu

 

em đứng trong cửa kính

ngẫm nghĩ nhìn đường hoa

nhổ, đậy hay giữ lại

cho cây héo dần dà

 

hoa mười giờ tàn tạ

hoa dân dã lai rai

hồng gai còn gắng gượng

hương nhạt trong sắc phai

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

một mùa hoa quá ngắn

nở bừng được mấy đời ?

mỗi một đời tồn tại

thu lượm mấy nụ vui ?

 

dẫu cho là vạn thọ

không hợp với thổ ngơi

vẫn bắt buộc đào thải

sớm giã từ cuộc chơi

 

mùa thu không lấp ló

khí lạnh đã ôm trời

vàng không đợi gió

cũng nhẹ nhàng dần rơi

 

em đứng trong cửa kính

hẳn cũng đang nhìn trời

hôm nay mây nhiều lắm

gió lạnh thoảng từng hồi

 

em nhìn xuống có thấy

một anh chàng dật dờ

cầm máy ảnh giữ lại

vài giây phút bất ngờ

 

thời khắc không dừng lại

nhưng nắm bắt tuyệt vời

mai sau vẫn có thể

thương tưởng một khoảnh đời

      (Montréal, 08 giờ 16,  chủ nhật, mù, + 9, 17-10-2010)

 

Luân Hoán