Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Diện Bích Tâm Ngồi Niệm Thơ

 

 

 

mùa thu vào thành phố

sa đà trên nhánh cành

dịu dàng hương lăng mạn

đuổi nhau bay loanh quanh

 

lá nói lời gió dạy

lá cười tiếng mưa bay

không than van bịn rịn

trước giờ phút chia tay

 

lắng ḷng nghe lá gọi

thong thả bước ra đường

mặt trời đang lấp ló

trong mây đọng mù sương

 

từ Armand Lavergne

lá nâu đỏ tím vàng

thả chân theo chiều gió

đếm bước cùng thời gian

 

 

hôm nay là thứ mấy ?

ồ, mới là thứ hai

tháng mười ngày mười tám

ḷng thương nhớ những ai ?

 

vợ hiền mới thả gót

hơi t́nh c̣n trong thân

người yêu hiện không có

trái tim đang bần thần

 

nhớ ai không hẳn nhớ

yêu ai chừng như không

trái tim vẫn trống rỗng

chờ câu thơ viễn vông

 

thơ chẳng thể là chữ

thơ chẳng thể là vần

thơ là hồn sự vật

thơ là ư t́nh thâm

 

vợ hiền đă là máu

t́nh nhân c̣n mịt mờ

chỉ c̣n thu phơi phới

thôi mời thu vào thơ

 

hôm nay thu c̣n đấy

ngày mai thu vẫn đầy

khi nào đi nói nhé

cho ta làm lá bay

     (Montréal, 08 giờ 56, thứ hai, nắng nhẹ +10C, 18-102010)

 

 

bốn giờ sáng có người gơ cửa

mang chân vào đi xuống cầu thang

chân tay bước ḷng thầm thắc mắc

nhà có chuông sao lại gơ om ṣm

 

với lưỡng lự, bật đèn nơi tủ áo

cửa kính mờ không nh́n rơ được ai

tiếng tay gơ vẫn dập dồn theo bóng

qui est là ? ai ? ai đó ? là ai ?

 

hỏi th́ hỏi nhưng cửa không dám mở

vội bật thêm đèn tỏa sáng hàng hiên

khe cửa kín bỗng ngờ ngờ xuất hiện

một ngón tay rồi cả cánh tay liền

 

vội vă chụp bẻ ngược vào phía cửa

cánh tay mềm mềm lành lạnh như tơ

cùng một lúc miệng kêu vợ con dậy

gọi ngay cho chín một một... bất ngờ

 

như cơn gió, Nghiêu Đề vào trước mặt

cửa mở toang thêm ba bốn người vào

chàng họa sĩ tài hoa ngồi dựa ngửa

mắt môi cười lẵng lặng ngó,  nao nao

 

 

cảnh sát tới, tôi ôn tồn trách bạn:

mày đến chơi sao lại giỡn thế này

lỡ đă gọi, chắc mày hơi phiền đấy

và quay sang ông police tỏ bày

 

thằng bạn tôi lâu ngày mới gặp

muốn tạo bất ngờ xin được bỏ qua

lời chưa dứt ngó qua bạn đi mất

luôn cả thầy cảnh sát cũng mù xa

 

trong sững sốt chợt nhớ ra bạn cũ

đă ĺa đời từ sáu, bảy năm qua

tay ôm ngực thả mạnh ḿnh xuống ghế

ghế ǵ đâu, vẫn giường nệm đây mà

 

à ra vậy, giấc chiêm bao kỳ lạ

Nghiêu Đề ơi, bạn đang ở nơi đâu

nhớ ta, gắng chờ mươi năm nữa

đừng giỡn chơi, ta dễ bị đau đầu

 

nhớ hồi trước bạn cưng ta ghê lắm

đ̣i vẽ ǵ bạn cũng vẽ cho ngay

chừ thôi nhé, xin bạn thân, làm phước

đọc mấy câu này thay hương khói dùm nghe

            (Montréal, 06 giờ 09, thứ ba, 19-10-2010)

 

 

tuy bớt phần sung măn

vẫn rực rỡ khoe màu

cơn lạnh gió thu thổi

chưa đủ để cúi đầu

 

lặng nh́n em run rẩy

ḷng nghe buồn man man

đời ta được mấy kiếp

hoa cười với thế gian

 

 

 

xin v́ em bảo quản

gốc rễ thơm đất lành

chẳng phải là chăn chiếu

ḷng choàng đậy gốc xanh

 

dẫu chỉ là thùng xốp

hay thùng nhựa đơn sơ

với t́nh ta che chắn

mưa, tuyết khó ngấm vào

 

rễ tươi xin hăy bám

b́nh an ḷng đất sâu

ngủ ngoan và hít thở

qua thớ đất nhiệm mầu

 

ngày tháng theo ngày tháng

thong thả từng bước đời

mùa xuân sẽ lại tới

em thức dậy vui chơi

 

hôm nay c̣n nắng tốt

phong hoa đậy lá rồi

dọn tinh thần chờ đợi

một mùa tuyết sắp rơi

        (Montréal, 08 giờ 55 , thứ tư, nắng +10C, 20-10-2010)

 

 

thức dậy loay hoay ngày như sắp hết

chưa làm được ǵ suốt bữa hôm nay

cái máy trời ơi bỗng dưng tắt ngóm

ổ điện sau lưng tủ sách, ngán thay

 

 

 

 

dẫu lười biếng ǵ cũng mang sách xuống

để kéo tủ ra xem thử ra sao

sách đứng làm thinh nh́n ta ra sức

chúng bảo ǵ nhau, có tiếng th́ thào

 

văng vẳng y như giọng ông Bùi Giáng

chạy giữa đồng xanh đuổi bắt chuồn chuồn

cũng chợt nghe ra giọng Hà Nguyên Thạch

“Sóng Vỗ Chân Cầu” buồn vỡ ra luôn

 

rồi cả một rừng ngôn từ xao động

có tiếng Lâm Chương cùng Nguyễn Mạnh Trinh

lộng lẫy từng trang “Tạp Ghi Văn Nghệ”

lẫn tiếng ai quen như thể chính ḿnh

 

một ông Song Thao “Chân Giày Số Sáu”

một gă “Tri Âm” Lưu Nguyễn giữa trần

cả Trang Châu mê “D́ Thu” mộng

anh chàng nào lạc chợ “Trôi Sông”

 

Văn Học Miền Nam tấm ḷng Vơ Phiến

“Hoa Bướm Vườn Thơ...” một thoáng Vi Khuê

Lê Hân c̣n không “T́nh Xanh Mấy Nhánh”

chưa chịu in thêm những luống t́nh quê ?

 

cũng đă nghe ra Hoàng Xuân Sơn hát

“Vầng Trăng Nội Thành” sáng Hồ Đ́nh Nghiêm

sách đứng lầm ĺ tưởng chừng câm lặng

rộng vô cùng tiếng nói trái tim

 

xuống sách độ chừng kéo đi tủ được

ngồi bệt xuống sàn làm lực sĩ chơi

khe hở vừa tầm bàn tay tḥ lọt

quen nghề của chàng cũng thấy dễ thôi

 

cắm ngon lành ngốn tiền cũng bộn

chạm mạch chỗ nào lúc đỏ lúc không

made in China hóa ra dơm thật

khi khổng khi không cưa nửa trăm đồng

 

nhưng cũng vui thôi có điều để nói

viết bậy ít ḍng qua bữa hôm nay

hy vọng ḷng ta vẫn c̣n có điện

đủ để yêu em làm thơ mỗi ngày

     (Montréal, 14 giờ 09, thứ năm ,mưa, +10C,  21-10-2010)

 

 

trong cuộc sống lưu lạc

bạn giàu có những ǵ

chắc hẳn là con cháu

đă thành đạt vinh qui

 

thể từ tay bạn

nhiều dinh thự cao tầng

mọc ra ông bà chủ

chợ, tiệm, hăng... vân vân...

 

cũng có thể là bạn

thành nhà thơ, nhà văn

nghệ sĩ cở lớn

vai chủ tịch, đại nhân

 

c̣n ta, không được vậy

nhưng kể ra cũng ngon

đại khái như nhiều bạn

vượt thoát được vuông tṛn

 

ta giàu những ǵ nhỉ

chẳng phải nỗi buồn đau

cũng không là thương nhớ

(chuyện đó đều giống nhau)

 

ta giàu đống giấy vụn

hóa đơn cùng biên lai

mỗi ngày một tăng vọt

tiếp sức nhau dài dài

 

nhà chật như chái bếp

pḥng bé như lỗ tai

choáng một ô phế thải

định để dành cho ai ?

 

hôm nay cũng rănh rỗi

ngứa mắt lôi ra coi

càng xem càng ngán ngẫm

điên sao ǵn giữ hoài

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

hạ quyết tâm vất bỏ

đống của cải trời ơi

kỷ niệm hay kỷ vật

thật khéo biết nói chơi

 

cầm lên lại bỏ xuống

thương hại tên họ ḿnh

nằm ch́nh ́nh trên giấy

chừng chưa hết điêu linh

 

mạnh tay nhanh nhẹn xé

vừa xé vừa vẩn vơ

bỗng dưng nhớ trực đến

máy déchiqueteur

 

này đây bill điện thoại

mở điện kê nhẹ vào

vèo vèo tiếng giấy chạy

mày khóc ? , chẳng sao

 

này đây biên lai thuế

linh tinh hầm bà làng

nhiều năm đă đáo hạn

giữ lại có hóa vàng ?

 

máy chạy chừng nửa tiếng

nước mắt mồ hôi ḿnh

say ngủ trong giấy vụn

bỗng chốc bị hành h́nh

 

đă xong chưa món nợ

thắc mắc thật dật dờ

c̣n sống c̣n tiếp tục

được vậy sướng biết bao !

         (Montréal, 09 giờ 45, thứ sáu, nắng + 10C,  22-10-2010)

 

 

sáng dậy, Salut Bonjour (1)

đều đều như vậy chẳng chừa bữa mô

cho dù có lúc ra vô

những canal khác cũng chào sơ qua

 

những khuôn mặt thật mặn mà

những giọng nói rất đậm đà trẻ trung

lỗ tai đôi lúc lùng bùng

ḷng nghe có nhạc trộn chung với t́nh

 

h́nh ảnh linh động thuyết minh

ṿng quanh thế giới nhân sinh muôn màu

chỉ ngồi một chỗ sờ râu

vẫn biết đôi chút năm châu dễ dàng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

chuyện đời hổn tạp man man

thấy từ thiên hạ dung nhan chính ḿnh

rút ra bài học mưu sinh

giàu thêm những thú linh tinh sống đời

 

hôm nay biết chuyện đă rồi

ngày mai nhấm nháp chuyện đời hôm nay

chính trị kinh tế đó đây

thể thao văn hóa đông tây xa gần

 

từ nghiêm chỉnh đến giật gân

cháy nhà lẫn accident... hàng ngày

ḷng như lúc mỏng lúc dày

bềnh bồng cảm nhận vơi đầy buồn vui

 

nhờ thượng đế vốn thích cười

nên tôi gặp những tin vui hơn buồn

cuộc đời sẽ rất dễ thương

nếu thích những việc b́nh thường sớm mai

 

bonjour salut dài dài

                   (Montréal, 08 giờ 00, thứ bảy, nắng, +08 C, 23-10-2010)

                              Salut bonjour = một chương tŕnh mỗi buổi sáng trên đài truyền h́nh TVA

 

 

năm rưởi sáng đồng hồ báo thức

em vói tay bấm nút tắt liền

pḥng lành lạnh chừng ba độ cộng

mền phủ vai lặng lẽ nằm yên

 

sáng chủ nhật có quyền nằm ráng

đêm chần chừ c̣n bám ngoài hiên

vài chấm điện nằm trên các máy

tạo căn pḥng sáng tối ảo huyền

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ôm lưng em nằm nghe máu thở

đời phiêu bồng qua ngón chân tay

hạnh phúc ở trái tim lá phổi

dọn đường đi qua tiếp một ngày

 

chuyện sắp tới đương nhiên sẽ đến

chuyện đă qua vĩnh viễn đă xa

tưởng nhớ cũng là ngoái lại

nôn nao cũng sẽ dần dà

 

thôi hăy sống phút giây này đă

ḷng b́nh yên gặp được vô biên

không niệm Phật cũng không cầu Chúa

ḷng b́nh tâm đời sống thật hiền

 

em ngủ lại hay nằm vờ ngủ

cũng như nhau miễn đă an ḷng

những lo toan tạm thời lắng đọng

thở hương t́nh từng nhịp thong dong

 

ngày lấp ló ḷn qua cửa sổ

mỏi cánh tay đỡ tóc thơm nồng

hiểu ư nghĩa một ngày sẽ sống

nằm thiu thiu bay bổng mênh mông

          (Montréal, 06 giờ 09, chủ nhật, +3C. 24-10-2010)

 

Luân Hoán