Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Diện Bích Tâm Ngồi Niệm Thơ

 

 

 

 

chim hải âu vẫn c̣n về trước cửa

ta đă lười mang tặng thức ăn

hơi thở mùa thu đổi màu sắc lá

ḷng chợt chùng những nhớ tiếc băn khoăn

 

 

 

mặt đường xám nằm im ĺm, đóng bụi

vồng hoa tươi ville đă nhổ vội vàng

những trụ đèn xanh đêm chong ngày tắt

ghi nhận ǵ những gót đa đoan

 

cây thông xanh bốn mùa thầm lặng đứng

nhích cao lên được một phân nào ?

công viên nhỏ ghế nằm bên thùng rác

thỉnh thoảng vài người dắt chó ra vô

 

mùa tuyết mới hăm he kề trước mũi ?

chắc chưa đâu, c̣n đó bóng hải âu

chúng chưa di cư, ta chưa động xẻng

sao lạ chưa ḷng đầy ắp buồu rầu

 

cùng hải âu, lũ sóc hiền vẫn đến

mon men qua đường, vào các gầm xe

chẳng biết chúng t́m những ǵ dưới đó

mùi dầu xăng hay dấu bánh xe đè

 

mưa không lớn nhưng đất trời ảm đạm

một cô em hàng xóm chẳng biết tên

đội dù mang con xem chừng thanh thản

qua đầu xe ta, quên lững ngó lên

 

khu phố sáng hôm nay sao quá vắng

chẳng phải v́ ta buồn bă ǵ đâu

vui mới đọc thơ Đỗ K. H gởi

hay cũng muốn t́m... thơ để đội đầu ?

   (Montréal, 08 giờ 49, thứ hai, mưa +5 C, 25-10-2010

 

 

bàn viết ta nằm ngoan trong pḥng ngủ

đặt kề bên cửa sổ kính nh́n ra

ta thường trực như một người gác cổng

thị sát đến đi của cả khu nhà

 

nh́n chim sóc người xe và các thứ

cả gió bay bụi cát chạy vẩn vơ

mỗi h́nh ảnh ngẫu nhiên chợt linh hiển

thành tế bào kỳ diệu của nguồn thơ

 

 

 

hàng xe đậu im ĺm trong ngóng đợi

đón ai về như nghênh rước t́nh nhân

tiễn ai đi tợ đưa chân tráng sĩ

không Kinh Kha cũng một kẻ cù lần

 

chiếc xe xám sắp chạy ra đường lớn

qua Charleroi đến Pie IX không chừng

một chiếc nữa thêm liền một chiếc nữa

đă ra đi trong lặng lẽ khiêm cung

 

cùng lúc đó những xe về chầm chậm

vết thăng trầm có trùm lấp lên nhau ?

mỗi ḍng chảy mang bao nhiêu sức sống

ra hay vào nhiều mục đích khác nhau

 

người đi bộ tùy theo mùa tăng giảm

sắc nhan riêng cũng thay đổi từng ngày

em váy ngắn vai trần giờ đă khuất

để khăn choàng mũ tóc kín chân giày

 

người đưa thư mỗi ngày như nhịp bước

chiếc đồng mạch điện đẩy đưa đi

mỗi chuyển động như có cùng nhịp thở

giữa trời cao đất rộng c̣n những ǵ ?

 

em có ghé nhà ta chơi, nhớ nhé

từ lối vào rẽ trái, gặp ngay thôi

nhà chung vách căn thứ ba góc quẹo

hiên có vẽ cờ tổ quốc sáng ngời

 

ta ngồi đợi trên tầng trên nh́n xuống

những niềm vui nỗi nhớ rất bâng quơ

em xuất hiện hẳn nhiên là thượng khách

của riêng ta và của cả nguồn thơ

 

nhớ ghé nhé, vào ngày nào cũng được

nắng hay mưa, tuyết hay băo... không sao

ta thường trực bốn mùa cung nghinh đón

cùng làn môi sẽ hết sức ngọt ngào

       (Montréal, 10 giờ 01, thứ ba, mưa, + 13C,  26-10-2010)

 

 

thời tiết hôm nay khác hơn thường lệ

năm giờ ba mươi, mười bảy độ C

bảy giờ đúng sẽ sụt đi hai độ

tám giờ đến trưa mười bốn độ C

liền sau đó đến chiều mười lăm độ

sẽ giữ nguyên đến lúc đêm về

 

chiều hôm qua sương mù quá đổi

sáng hôm nay rả rích mưa rơi

theo dự báo c̣n hai ngày nữa

rạng đông c̣n ẩm ướt nhiều nơi

 

trời cảm cúm riêng ta khá tốt

sáng điểm tâm mấy cái hắt hơi

chỉ vậy thôi, hoàn toàn ổn cả

đưa vợ đi làm, về, lại ngồi chơi

 

trời đă hửng nắng lên đẹp lắm

ngó ra đường thấy cánh chim bay

con quạ đen sà vào đầu ngọn

đứng chưa yên đă vội vă bay

 

 

 

theo dự báo là variable

nên đi bách bộ chút không ?

không buồn ngủ tự dưng miệng ngáp

áo quần đă lên chẳng lẽ đi nằm ?

 

đi vài đoạn chết ai cơ chứ

đứng bên đường chụp ảnh mùa thu

mặt với mũi chỗ lồi chỗ lơm

ai sợ đâu mà định bụng hù

 

đi nửa tiếng mà đà thấy mỏi

đôi giày mang theo mấy lá vàng

lượm một chiếc săm se coi bói

ḿnh hôm nay quả thật đàng hoàng

 

ai tới, ai phone không biết

hay không th́ cũng vậy thôi

ngày cứ đến ta cứ già một chút

cứ chờ ngày mai tiếp cuộc chơi

        (Montréal, mercredi,10 h 30,  ensoleillé avec passages nuageux, 27-10-2010)

 

 

trời không động, sao ta đây rúng động

một giờ ba mươi dậy ngồi ôm chân

cái chân cắt cho đất trời Quảng Ngăi

đă bốn mươi năm vẫn nhức xương gân

 

hai viên thuốc Tylenol chưa đủ

thêm một viên Advil liền tay

chờ thuốc ngấm ôm cơn đau thầm chửi

cái cuộc đời con rệp, chán thay !

 

 

 

nói là nhức không hẳn là chính xác

bảo là đau cũng chưa đúng là đau

đoạn chân cắt như có ai giật giật

năm mười giây như gai chích thấu đầu

 

máy sưởi nóng Hân cho vô hiệu quả

sấy tóc bật lên da chín mươi giây

cơn xốn buốt vốn như ḍng máu chảy

không được thông qua chỗ cắt nối, may

 

bác sĩ cho rằng trực giao cảm

chưa cắt đi nên phải chịu suốt đời

bốn mươi năm rồi c̣n bao lâu nữa

nỗi khổ này đi với cuộc tôi ?

 

muốn chụp ảnh cái chân cho bạn biết

kịp nghĩ rằng chớ hù dọa ai chi

nỗi đau riêng có đáng ǵ khoe mẻ

mong người thương ? nhảm quá, ích chi

 

viết cứ viết như thở ra cho hả

cái bực ḿnh, cái chua xót, cái vu vơ

dĩ nhiên vần vè nghiêm chỉnh vậy

cũng không là bụi phấn của hồn thơ

 

sáng nay dậy con nhện sa trước mặt

(con nhện vàng, nhỏ xíu bằng đầu tăm)

điềm ǵ xảy ra ? nghĩ chi cho mệt

nếu có ǵ, mai tiếp nối thăng trầm

         (Montréal, 05 giờ 45, thứ năm, nắng, +13C, 28-10-2010)

 

 

ngày xưa không thường hay tin nhảm

chính xác hơn rất ghét dị đoan

chính v́ vậy nhiều khi bi thảm

đâm đầu vô nhiều chuyện tầm xàm

 

theo ngày tháng bớt nhiều bài báng

vẫn bĩu môi ngạo mạn xem thường

kết quả có đôi lần sửng sốt

bỗng trở thành dở dở ương ương

 

 

sáng hôm qua nhện sa trước mặt

tự nhiên thành lẩm cẩm lạ chưa

suốt cả ngày luôn luôn thận trọng

cử động so đo không thiếu, thừa

 

thơ chỉ viết một bài cho vớ vẩn

không ăn theo thi hứng viết càng

giờ lướt nét cầm chừng có hạn

không sa đà sợ sụp bẫy gian

 

ăn cũng vậy, khoai lang bánh tráng

lát chả b́ mỏng cở ngón tay

vài miếng bánh lạt không đường muối

nước Naya hớp nhỏ cả ngày

 

chiều đón cháu đến ngay pḥng mạch

cho Vina chỉnh lại sợi gân

sau nửa tiếng chạy về tức khắc

tốc độ năm mươi giảm bớt năm

 

tối điện đàm cùng chàng Lưu Nguyễn

cũng chỉ chuyển lời Vĩnh Điện thôi

không tán gẫu dông dài thường lệ

cổ không khô mà biết kiệm lời

 

c̣n việc cuối quả hơi khó nói

cái chuyện này không thể nới tay

nam vô tửu kỳ vô phong, chuyện nhỏ

xuân nhật về ai ngăn bướm bay ?

 

ngày hôm nay mọi điều xả láng

em lái xe đi, sáng chẳng cần đưa

chiều em về cùng đi đón cháu

rồi đi chơi, trời chắc không mưa

 

rủi sống chẳng đảng nào quản lư

tôi tha hồ thu nạp niềm vui

một hay mười mỗi ngày tùy hứng

miễn là trời cho đích thực nụ cười

     (Montréal, thứ sáu, 12 giờ 50, âm u, 29-10-2010)

 

gạo lứt ghế khoai lang

một món ăn khá mới

nhỏ nhẻ cùng tôm rang

mới ăn nghe cũng tới

 

nhà có ba nhân khẩu

dành riêng ta món này

nấu riêng ăn riêng nốt

kể ra th́ cũng hay

 

già rồi thường sinh tật

nghe ai chỉ bảo ǵ

cũng ngây thơ thực hiện

nghĩ ra chẳng hại chi

 

người gạo lứt muối mè

ta gạo lứt tôm thịt

coi bộ cũng khỏe re

ngày hai chén, đâu ít !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nhớ ngày xưa ông nội

thuở đă trên bát tuần

một ḿnh một nhà rộng

lân quẩn bên giường mùng

 

ông tự ăn tự nấu

bếp lửa ngay đầu hiên

sách hong cho ấm nắng

ông hiền ngồi lim dim

 

ông mất tuổi tám bốn

đơn ba mươi năm

tôi mất tuổi tám bốn

đơn chắc ít hơn

 

sáng nay dậy xuống bếp

cơm, thức ăn sẵn rồi

vợ hiền cũng sướng

nên rất sợ ĺa đời

 

ông nội tuổi tám bốn

cha già tuổi tám tư

nếu hậu sinh khả uư

ta c̣n mười bốn... dư

 

hăy gắng nhai gạo lứt

đoạn tuyệt với bánh, chè

dẫu ḷng vẫn hảo ngọt

biết nhịn thèm mà nghe

       (Montréal, 08 giờ 10, thứ bảy, nắng đẹp, +2C, 30-10-2010)

 

 

 

 

Hôm nay Halloween

tám giờ ra làm tuyết

hoa trắng nở đầu mùa

trong đêm qua thật tuyệt

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tuyết cùng rơi trong mưa

trừ dưới không thành đá

đâu phải dễ đẩy đưa

đường chỗi là sạch cả

 

động tay đầu mùa tuyết

cũng chỉ làm qua loa

đủ để chụp tấm ảnh

bà con vậy mà

 

hôm nay trời sẽ nắng

tương đối tốt cả tuần

tuy trên dưới mười độ

vẫn chưa cần cấm cung

 

dọn tuyết nh́n quanh xóm

chợt ngạc nhiên nhận ra

năm nay thật là lạ

chẳng nhà nào kết hoa

 

nhà Dũng, Lộc không kể

nhà Liên-Xô giống ta

hết giăng đèn, chưng bí

làm tổ quỉ trong nhà

 

ta một phần hết hứng

một phần đă hụt tiền

làm ǵ cũng dị ứng

cuộc sống chừng vô duyên

 

chạng vạng, tắt đèn sớm

đóng cửa (điều đương nhiên)

nghe nỗi buổi dần lớn

khi ḍm chừng ra hiên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

khá nhiều thiên thần nhỏ

hóa trang thật tinh khôi

quen chân dừng gơ cửa

ta ngồi im nín hơi

 

không lẫn trốn ma quỉ

tránh né cuộc chơi

ràng đang đánh mất

chút thân mật cuộc đời

 

phải v́ kiêng ăn

kẹo bánh thành keo kiệt

trông theo những ngọn đèn

ḷng ngậm ngùi nhớ tiếc

 

cháu ngoại đă không qua

cháu nội cũng không đến

lẩn thẩn hai con ma

không cần giả, giống thật

 

ngồi củ rủ bên nhau

trông ra ngoài đêm lạnh

tuyết có giọt nào đâu

nỗi buồn dần đặc quánh

      (Montréal, 18 giờ 26, chủ nhật, nắng, 31-10-2010)

 

Luân Hoán