Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Một  Treo Giấc Mơ

 

 

 

tháng mười một treo giấc mơ

không vào mỗi một câu thơ quá già

treo vào khoảng trống bao la

có triệu tinh tú la cà chung quanh

 

 

giấc mơ có thể màu xanh

màu trắng, màu tím, màu chanh, màu hường...

giấc mơ có thể tầm thường

giấc mơ có cả mùi hương không chừng

 

giấc mơ vốn rất chung chung

gần như ai cũng có cùng với nhau

hôm nay cho đến mai sau

giấc mơ vốn sẽ sống lâu đời đời

 

tôi ngồi giữa trái tim tôi

giấc mơ bốn hướng đâm chồi nẩy hoa

         (Montréal, 09 giờ 59, thứ hai, nắng +2 C, 01-11-2010)

 

 

 

c̣n mấy chậu hoa biết để đâu

rét đậm tuần này đă bắt đầu

5 tháng sống vùi cùng tuyết lạnh

đă quen nhưng vẫn thấy lo âu

 

sáng đưa em đi nh́n chậu ớt

héo tàn hấp hối thấy mà thương

nhà đâu c̣n đủ chen vài chỗ

cho cây thở ké đời b́nh thường

 

 

 

tuyết gần một phân ngày chủ nhật

tempo chưa dựng cũng hơi lo

thứ sáu Bảo về trời mưa lớn

lo cũng như thể giả đ̣

 

hôm nay bắt bảng số xe Bảo

dọn ga ra đem xe Bách vào

ư định trong đầu là như vậy

làm được hay không chưa biết sao

 

sức khỏe có chừng, việc không nặng

ngồi chờ nắng lên sẽ ra tay

biết đâu lượm được câu thơ mới

trong lúc chân tay đang múa may

   (Montréal, 09 giờ 24, thứ ba, ấm tối đa +5C, 02-11-2010)

 

 

6 giờ chạy đi bỏ thư

gặp trăng non đứng vô tư trên đầu

bầu trời câm lặng thâm sâu

h́nh như đang chứa triệu câu thơ t́nh

 

7 giờ hơi ấm b́nh minh

thả dài ḍng chảy lung linh nâu hồng

ngọn cây trơ những đường gân

tiếc thương lá biếc từ trần tự nhiên

 

8 giờ ḍng nắng nghiêng nghiêng

mặt đường, băi cỏ, xe yên lặng nằm

sương lạnh đông trên kính trong

học sinh thả bước thong dong đến trường

 

 

 

 

9 giờ nắng xuyên qua gương

leo vào bàn viết bụi thường trực phơi

tôi đang suy ính tṛ chơi

một ngày nữa có cùng tôi trong đời

 

10 giờ ăn sáng xong xuôi

vào bàn trở lại cuộc tôi thường ngày

ba màn ảnh nối liền tay

kéo tôi ba ngă loay hoay một ḿnh

 

tai phải lắng nghe bản tin

thất cử đáng tiếc phe ḿnh hôm qua

tai trái luyện chưởng tà tà

trúng luôn mấy ngọn cước mà không sao

 

cặp mắt thư thả ngă vào

từng ḍng chữ lặng lẽ trao tâm t́nh

dung tục nghệ thuật u minh

theo từng tác phẩm tranh, h́nh mở ra

 

câu thơ đi lạc hôm qua

bỗng nhiên về kịp, ba hoa nữa rồi

tôi như vừa được tiếp hơi

muốn đi xa nữa, nhưng thôi, để dành...

    (Montréal, 11 giờ 25, thứ tư, nắng, ấm tối đa + 6C, 03-11-2010)

 

 

thứ Năm đẹp nhất trong tuần

hôm nay thong thả vui chân đến rồi

tuy rằng chỉ gián tiếp thôi

niềm vui cũng đến với tôi nhẹ nhàng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ít ra sắp được giở trang

diễm t́nh tiểu thuyết phê ngang mấy ḍng

nghiên son nhúng ngọn bút ḷng

nắn nót chữ Phước nét cong nét đầy

 

ít ra có được vài ngày

tháp tùng theo một gót giày quen thân

đi qua phố chợ xa gần

đôi khi kéo-ghế rung chân gọi bồi

 

ít ra bớt hít nhiều hơi

thở ra ta thán đầy lời than van

b́nh an từ tấm ḷng vàng

vốn là một cơi thiên đàng gần đây

 

Thứ Năm ngày 4 hôm nay

vui buồn ǵ đến chưa hay, nhưng mà

riêng ta vẫn cứ tà tà

tám giờ lẩn quẩn ở nhà ḿnh ên

 

buồn không đủ để đặt tên

niềm vui càng hiếm thế nên dật dờ

càng ngồi không càng hồ đồ

thấy thật chính xác: ḿnh, đồ bỏ đi

 

thật t́nh thấy cũng kỳ kỳ

nhưng làm chi được, lấy ǵ cứu đây

một ngày chờ qua một ngày

nỗi lười biếng cũng sa lầy theo luôn

        (Montréal, 12 giờ 36, thứ năm, âm u, +3C, 04-11-2010)

 

 

 

 

 

 

đêm qua bụng bảo dạ rằng

ngày mai nằm vạ một phen...nửa ngày

không cần “động năo”, động tay

nhâm nhi từng phút từng giây thanh nhàn

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

muốn nhàn đâu dễ được nhàn

càng nằm im lặng càng man man buồn

con ǵ rục rịch trong xương

vừa khều vừa ngắt luôn luôn không ngừng

 

mặt nệm ôm sát sống lưng

bỗng như có lửa bừng bừng nóng sôi

chuyện đ́nh công, phá sản rồi

5 giờ đành dậy, vui chơi b́nh thường

 

trời c̣n rấm rứt mưa buồn

phong vàng lót mặt đường ướt mưa

trong ḷng lúc thiếu lúc thừa

thiếu câu thơ đẹp dư thừa nhớ nhung

 

nhớ ai không rơ chân dung

lung linh một khối khói sương bềnh bồng

quyết dẹp tiếc tưởng viễn vông

cho thơ tiếp tục viễn vông lên đường

 

sáng nay dậy không soi gương

vẫn thấy thật rơ thịt xương bùi nhùi

mỗi người có một cái tôi

dễ thương hơn cả những người chung quanh

 

tôi ngoài cái đẹp hiền lành

c̣n có cái đẹp: tinh ranh vô cùng

nhưng thôi, quảng cáo không cùng

xin trở lại cái lùng bùng hôm nay

 

đọc tin bè bạn đó đây

chuyện thứ nhất trong ngày ngồi không

tin từ cô bạn chưa thân

hồ đă ở trong gân thịt ḿnh

 

không dám xúc phạm người xinh

bởi người là ngọn thơ t́nh của tôi

thơ tuy không phải là người

như tôi vốn thật là người của thơ

 

vu vơ cũng từ vẩn vơ

tôi thành của nợ phất phơ của đời...

hết đọc thư rồi ngồi chơi

ngoài trời tiếp tục mưa rơi buồn buồn

 

chiều nay chạy lên phi trường

đón Bảo đi thăm quê hương trở về

hy vọng có chút t́nh quê

xa xôi ngàn dặm cận kề đêm nay

     (Montréal, 22 giờ 00, thứ sáu, mưa, 05-11-2010)

 

 

quà từ quê hương món nào cũng quí

một nụ măng ḍi, một búp nấm rơm

một vật đơn sơ quê mùa nào khác

cũng chợt linh thiêng ấm áp hương thơm

 

con về quê hương loanh quanh tháng rưỡi

diện kiến ông bà qua những mộ bia

ruộng đất phần ta xưa kia nghiệp chủ

con chẳng dẫm lên v́ đă đoạn ĺa

 

con chẳng đi nhiều như trong dự định

lụt lội bao vây, thời giá cầm chân

lẩn quẩn Sài G̣n, Vũng Tàu, Đà Lạt...

đi ngắm quê hương vẫn xa trong gần

 

thật quá giỏi, đă về Hội An được

đứng bao lâu trên đất ta ra đời ?

năm mười phút cũng kể như tạm đủ

cho cái  thân thương cổ kính truyền hơi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

con đă gặp những người thân ruột thịt

đă hiểu ra được cái đói cái nghèo

dẫu vô tâm với ít nhiều hời hợt

ḷng ngậm ngùi là đă biết thương yêu

 

một ông bác bỗng cuối đời mù mắt

một bà cô đă nhớ trước quên sau

may c̣n có hai bà d́ quá phụ

chăm sóc cho con thong thả mỗi ngày

 

qua một đêm con được mời ra trụ sở

khúc ruột ngàn xưa tốt bụng nạp tiền

ngôi nhà ngoại ngày xưa con từng ở

thân mà xa như tùy thuộc chính quyền

 

*

 

con trở lại quê hương từ quê hương đích thực

với nhiều quà từ đất ruột mẹ cha

những món quà đương nhiên thành vô giá

bởi thương yêu nồng hương vị quê nhà

 

đống quần áo không hoàn toàn hăo hạng

không chắc ǵ ăn nhịp với thời trang

nhưng vang vọng bao nhiêu là tiếng đập

từ nhịp tim đang đậu xuống món hàng

 

phần ba có được hai bộ đồ ngủ

một tượng Phật nằm trong dáng suy tư

hành lư quá cân không mang về đủ

món quà thiêng liêng rơ đă thặng dư

 

Phật đă chẳng cho phép ta chiêm ngưỡng

nhưng không sao, con mô tả tốt rồi

con có đèn hoa sen đă đủ

nhà ta giàu hương Phật khắp nơi

 

hồn quê hương có đọng trên phiến đá

khắc số nhà của má, Bích và B́nh ?

đá Non Nước cầm lên nghe nặng trịch

hương thiên nhiên cộng với nỗi ân t́nh

 

quà con mang về thật là phong phú

ngoài áo quần, đồ trang sức địa phương

trà Ô Long, Phấn Hoa Rừng, đặc sản...

giày, dép, đồ chưng... ngan ngát t́nh thương

 

kể tỉ mỉ sẽ trở thành lẩm cẩm

ta thật t́nh khen ngợi, cảm ơn con

và dĩ nhiên không quên lời cảm tạ

những người thân vừa thoáng hiện chập chờn

 

ngày hôm nay, ba trở về góc cũ

cháu nội không về th́ ngắm cá chim

uổng buổi sáng trời nắng khô thật đẹp

không ra ngoài, chỉ ngồi, đứng lặng im

         (Montréal, 09 giờ 09, thứ by, nắng, 06-11-2010)

 

 

dự báo tuyết nhưng may chưa có tuyết

sáng sớm mù gần trưa nắng mong manh

trừ ba độ dần ấm lên bốn độ ( -3 , +4C)

gió ngủ quên nên dễ chịu, ngon lành

 

ngày hôm nay, giờ mùa đông khởi sự

đồng hồ vặn lui chậm lại một giờ

thể ta có chỗ nào lui được ?

để nhớ coi, sẽ thử xem sao !

 

ngày hôm nay cũng bắt đầu dựng lại

cái tempo nắm phía trước ga-ra

chuyện của con trai và ông hàng xóm

ta không xía vào, kể cả ba hoa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tempo dựng như lâu đài bằng tuyết

của những chiếc xe giá buốt đi về

nằm ră tuyết và thấm dần chất muối

rỉ sét lân la ve vản cận kề

 

thật tội nghiệp người bạn đường thân thiết

đi hay nằm cũng dầm dăi phong sương

uống th́ uống nhưng đừng ăn nhiều quá

chủ nghiệp mày rất eo hẹp đồng lương

 

tempo dựng xong như cất đi gánh nợ

tuyết có rơi cũng đă bớt lo rầu

ta xấu tính vốn hay lo sợ hăo

thế nên chi tằn tiện những sợi râu

     (Montréal, 17 giờ, 09, chủ nhật, 07-11-2010)

 

Luân Hoán