Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Một  Treo Giấc Mơ

 

 

 

 

mỗi một người có nhiều sở thích

nhân ta vô đáy đam mê

nhưng trầy trật, vô cùng yếu địa

nên đành chơi mươi thứ nhà quê

 

cùng chim cá, ta mê bắt bóng

giam ảnh h́nh minh chứng thời gian

thiếu học hỏi, khiêm nhường nghệ thuật

một đôi khi lấy-được, vội vàng

 

của èo uột nhưng rất ưa khoe mẽ

mấy người can đảm nh́n qua ?

chẳng lẽ nhốt hết trong nghĩa địa

tên album đầy vẻ kiêu sa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ta chọn lựa và cho phóng lớn

một số h́nh tương đối dễ coi

thời tuổi trẻ, ta là chính yếu

khi sinh con nhường chỗ hẳn hoi

 

giờ xa xứ tuổi đời giàu ngất

có một đàn cháu quí như vàng

xa th́ nhớ ở gần không ổn

không ǵ hơn treo sẵn dung nhan

 

bởi chẳng lẽ nhớ đi lục ảnh

trăm tập h́nh hơi sức đâu xem

thích thỏa măn nhưng hay lười biếng

sao lại không để trước tầm nh́n ?

 

hâm chín vách một ngôi nhà nhỏ

diện tích đương nhiên chẳng đồng đều

nhưng tất cả được ta trưng dụng

họa phẩm, ảnh h́nh chen chúc treo

 

người hỏi không cho vách thở ?

nuôi bụi sao lót ổ khắp nơi ?

bạn thấy đó chúng tôi cùng thở

bụi đương nhiên nguồn cội con người

 

hôm nay rảnh, tŕnh làng một vách

bạn xem chơi, tôi khoái kheo khoang

chẳng trồng cây, trồng người chi cả

nội, ngoại cháu tôi, sáu cục vàng

 

bạn có thể bĩu môi vai nhún

một thằng điên giữa những lũ điên

không đáng đồng xu, nhưng tôi hănh diện

cái gia tài gầy dựng vô biên

 

ngớ ngẩn ai không con cháu

ai không thương lứa tuổi thơ ngây

tôi quả thật quá đà một chút

nhưng phải đâu là chuyện không hay

 

thật lảng xẹt, phân trần vớ vẩn

chỉ là tṛ xảo thuật làm thơ ?

nỗi cảm hứng nằm trong cuộc sống

huyên hoang có cả khù khờ ?

       (Montréal, 10 giờ 02, thứ hai, âm u, từ -1 đến +4C,  08-11-2010)

 

 

phóng đến Nguyễn Ngọc Lang

chích mũi thuốc ngừa cúm

chạy đi thật đàng hoàng

chạy về hơi lạng quạng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

đang uể oải trong ḿnh

tiếp thêm lượng thuốc dữ

mầm bệnh có biểu t́nh

làm reo ǵ không biết

 

cũng như thử sức chơi

chẳng lẽ ǵ cúm thật

dẫu cúm cũng thường thôi

năm nào sai trật

 

chỉ hơi tiếc một điều

đinh ninh sẽ gặp bạn

bạn xuống ca mất tiêu

hẹn thầm lần sau vậy

 

về đến nhà đúng trưa

hơn hai giờ chờ đợi

ăn tiếp cũ khoai thừa

buổi sáng c̣n bỏ dở

 

vừa lúc em gọi về

nhắc ăn uống tử tế

quả thật là hiền thê

thời nay c̣n nhiều lắm

 

cảm ơn lượng đất trời

mùa đông này sẽ tốt

ráng ăn để c̣n chơi

cuộc đời vẫn đẹp lắm

   (Montréal, 12 giờ 47, thứ ba, âm u, từ +5 đến +8, 09-11-1010)

 

 

mỗi ngày mời bằng hữu

đọc một thường nhật riêng

lẽ hơi quá đáng

xin lỗi đă làm phiền

 

chung riêng thường lẫn lộn

cho dù riêng ưu tiên

trong mới đời lộn xộn

chung riêng cùng nỗi niềm

 

tôi thường hay kể lể

tôi có tật than van

chẳng phải mong san sẻ

nhưng có chút khoe khoang

 

niềm vui riêng không hẳn

nỗi buồn riêng chắc ǵ

mẫu số chung cuộc sống

hay vốn liếng chi chi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nói ra như là thở

nói ra như là cười

tôi thiếu người đối thoại

đành phải viết bậy chơi

 

bạn đọc năm mười vị

bạn bè đôi ba người

chỉ trích và khuyến khích

kể như ấm ḷng rồi

 

hôm nay trời thật đẹp

nắng vàng ửng sắc xanh

bầu trời thật quang đăng

như ḷng tôi hiền lành

 

muốn chụp một tấm ảnh

chợt nhớ ḿnh xấu trai

sẽ làm hư phong cảnh

đành mượn vạt áo dài

 

ba năm không ăn cưới

hai năm không đưa tang

áo dài em thiếu lửa

mượn tranh cho nhẹ nhàng

   (Montréal, 08 giờ 58, thứ tư, trời nắng đẹp,từ +3 đến +7C, 10-11-2010)

 

 

em đi đến sở quên mang sác

không có thẻ vào, gọi mang lên

không kịp thay quần, dông xuống gác

xỏ giày mở cửa phóng như tên

 

xe Bách sớm mai chưa đề máy

hơi đêm đóng đá kín mặt gương

t́m măi không ra cây cạo tuyết

trở vào ga ra, tâm bất thường

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

cào đại vài đường vừa đủ thấy

chạy đi, quên kính mát trên bàn

mặt trời lớn nằm ngang tầm mắt

chắn không che hết chói chang

 

đường nhung nhúc xe, giờ cao điểm

sợ em sốt ruột, càng nôn nao

tay lái tay che như thả bộ

trong đầu bén rễ mấy câu thơ

 

chỉ thiếu một phân hôn xe trước

cái xe nhúc nhích chợt quên ḅ

hồn muốn đổi sang line khác

phải trái hai bên kín như ḷ

 

nhích măi lếch dần rồi cũng tới

chừng ba cây số mà hụt hơi

thở phào kịp tránh gây đụng chạm

em mất một giờ cũng đáng thôi

 

đường ngược trở về không chói nắng

xe thưa thong thả chạy xuôi ḍng

ḷng không nôn nả nên quên kính

vẫn thấy cảnh đời thật sáng trong

 

mở cửa vào nhà không bỏ mũ

lên luôn gác gơ mấy ḍng này

thứ năm, nắng đẹp như đang gọi

chờ đấy, ta ra chạy đi ngay

 

đi đâu ? đâu biết, đi đâu nhỉ

thôi tùy xe, tùy nắng tùy chân, tay

   (Montréal, 08 giờ 33, thứ năm, nắng +5C, 11-11-2010)

 

 

bạn văn đi đông đi tây

để t́m cảm hứng viết này viết kia

tôi bắt chước bước lia chia

để tạo chút ít râu ria ḷng thong

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ria là những sợi tơ ḷng

râu là đám cỏ giữa thân thể người

lạ chưa, sao bạn lại cười ?

ư chừng nghĩ trật đường rồi phải không ?

 

ư tôi vốn chẳng thâm trầm

lời không ẩn ư viễn vông xa vời

câu thơ vốn ở giữa trời

tôi đi hít phải để rồi thở ra

 

nếu may làm được nụ hoa

gặp rủi th́ trở thành ma vật vờ

ǵ cũng vẫn là thơ

ǵ cũng đọng trên tờ hoa tiên

 

hoa tiên là tấm ḷng hiền

của triệu cô gái hữu duyên ṇi t́nh

trái tim không bằng thủy tinh

bằng gân bằng máu thường t́nh vậy thôi

 

sáng nay thiếu giọt mưa rơi

vắng cả tiếng gió, đất trời cuối thu

quen chân không bước từ từ

săi dài như chạy đuổi lừ đừ đi

 

tôi gặp câu thơ tức th́

h́nh như lúc đứng lúc qú chờ mong

lẹ tay lượm bỏ vào ḷng

từng ḍng nhật kư ḷng tḥng hôm nay

 

không cần kể chuyện trong ngày

thơ là biết tôi đây sống c̣n

chưa nằm dài chờ ngày chôn

c̣n có thể ôm hôn nhiều người

             (Montréal, 07 giờ 20, thứ sáu, nắng đẹp, từ -1 đến +9C, 12-11-2010)

 

 

“Thêm một lần nói dốc ?”

xem như tựa bài thơ

tôi bắt đầu điều động

những nụ chữ phất phơ

 

chỉ đọc đề bài vậy

bạn hẳn tưởng lâu nay

tôi vốn toàn nói dốc

ba hoa, xạo, đặt bày...

 

thể bạn nghĩ đúng

đến chín mươi phần trăm

mười phần trăm c̣n lại

lửa tạo khói thăng trầm

 

nhân hôm qua có bạn

đă khôn khéo ḍ khen:

anh thật tài giỏi quá

người đẹp nào cũng quen !”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lời xă giao tế nhị

chân t́nh lẫn thông minh

vốn gian nên khôn lắm

không dễ chi giật ḿnh

 

chợt nhớ những phỏng vấn

trong nghệ thuật văn chương

thường dùng tựa rất ngộ

văn vẻ khá dễ thương:

 

“Phút Nói Thật Của... X”

“Giờ Trải Ḷng Của... Y”

thế lâu nay nói dối

vậy ra chưa trải ḷng !

 

riêng tôi vốn hơi khác

vẫn luôn luôn thật thà

khoe đời những góp nhặt

bằng t́nh đất chữ hoa

 

nhưng đôi khi phúc đáp

thêm thắt chút ba hoa

ư chừng như làm dáng

lập dị và điệu đà

 

với lời khen của bạn

vừa thưởng vừa đánh đ̣n

tôi xin được khiêm tốn

không hề xảo ngôn:

 

tôi biết nhiều người đẹp

chỉ biết danh thôi

nhiều lắm là ḍm lén

nhan sắc như nh́n trời

 

quá đỗi mê gái

(gái đẹp, điều đương nhiên)

nhưng nhờ biết lượng sức

chưa hề yêu quàng xiên

 

tác phẩm, đời thường ví:

đứa con tinh thần”

tôi không dám nhận vậy

chỉ cho là máu, gân...

 

nghĩa là rất cụ thể

hiện hữu cùng với ḿnh

thể v́ lẽ ấy

nên tôi lo chí t́nh

 

sợ thơ thẩn vớ vẩn

của ḿnh sống cô đơn

tôi thường hay níu, vói

người đẹp cho thơ hôn

 

rất may những mỹ nữ

vốn thánh thiện hảo tâm

nên ít ai phiền trách

lên án là tà tâm

 

thật ra trăm tên gọi

cũng có chừng hai ba

bén hơi thơ chút đỉnh

đủ trầy ḷng sướt da

 

cũng nhân ư bạn mở

tôi bừng bừng ước mơ

một mai khi nhắm mắt

đâu đó rất mơ hồ

 

nhíu mày, cau mặt

một thoáng vẩn vơ

một xíu nuối tiếc

thấp thoáng hững hờ

 

không có “Phút Nói Thật”

chưa dối bao giờ

hôm nay cũng như vậy

bay bướm câu thơ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

cảm ơn Phước đă hỏi

(lời gợi ư đúng hơn)

trả lời là sống lại

nửa đoạn đời ngát thơm

 

mỹ nhân dẫu bạc tóc

vẫn cứ là mỹ nhân

xin thi ca gói giữ

măi măi nét thanh xuân

 

đoạn viết này tặng Phước

tặng tất cả áo dài

bay trong thơ Luân Hoán

hôm qua và ngày mai

 

hôm nay tiếp tục nắng

tảng sáng trời đă trong

thấy rơ được vệt khói

siêu máy bay thong dong

 

thân ngồi yên một chỗ

ḷng th́ đă bay

qua Mỹ hay qua Úc

lượm được chân mày ?

          (Montréal, 08 giờ 18, thứ bảy, nắng +3C, 13-11-2010)

 

 

tạm ngưng chuyên văn thơ

(trừ nhật kư vớ vẩn)

để nhặt nhạnh ngây thơ

đọng trong chùm h́nh ảnh

 

ngây thơ không chỉ là

thanh xuân thời tuổi nhỏ

ngây thơ vốn đậm đà

trong từng ngày đă có

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ngây thơ của hôm nay

ngày mai sẽ hiện rơ

tuổi nào không thơ ngây

ngày nào chẳng bé nhỏ

 

tôi cầm tôi trên tay

tôi nh́n tôi trên ảnh

thấy rơ lại từng giây

cả một đời ấm lạnh

 

vẫn thấy ḿnh Vân Tiên

Chí Phèo thực chất

ḿnh thương ḿnh ưu tiên

ḿnh thấy ḿnh rơ nhất

 

tôi của thời sáu mươi

bề ngoài khác lên sáu

nhưng vẫn chỉ một người

trái tim một chất máu

 

mỗi ảnh một khắc giây

không bao giờ trùng lặp

nhưng tôi trong phút này

vẫn là tôi sau đó

 

bố cục bối cảnh riêng

vẫn cùng một hơi thở

một cái tôi vô biên

trong muôn ngàn h́nh ảnh

 

scan lại ảnh h́nh

chẳng để làm ǵ cả

chỉ được vui th́nh ĺnh

xem ḿnh như kẻ lạ

  (Montréal, 14 giờ 31, chủ nhật, nắng, 14-11-2010)

 

Luân Hoán