Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Một  Treo Giấc Mơ

 

 

 

 

đầu tuần em lười lái xe

th́ đưa đi vậy, lè nhè chi đâu

mưa bay chưa đủ ướt đầu

chín độ, lạnh thấm vào đâu, ngại ngùng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

sáu rưỡi trời c̣n tối bưng

xe nổ sẵn đợi “người dưng” lên đường

người dưng” đă ngủ chung giường

bốn mươi năm thành người thương nhất đời

 

không chừng thành da thịt tôi

thành hồn thành viá chung người đă lâu

đưa em đi, chuyện dễ rồi

chiều rước em cũng vui thôi đấy mà

 

huống chi em định tà tà

sau giờ tan sở đảo qua phố phường

vốn khoái nhất chuyện đo đường

tôi lo tích trữ mùi hương trong ḷng

 

phát cho trời đất mênh mông

phát cho vỉa phố đám đông quanh ḿnh

gia tài một khối chân t́nh

cho là để nhận thêm t́nh thế nhân

 

đưa em đi chẳng ngại ngần

miễn là đừng quá chôn chân cửa hàng

đường Montréal thênh thanh

chạy không định hướng thiên đàng mới vui

   (Montréal, 07 giờ 55 thứ hai, mưa thật nhẹ,hy vọng nắng,  +9C, 15-11-2010)

 

 

mang hồn đá Non Nước

da thịt Ngũ Hành Sơn

gắn liền bên cánh cửa

vào ra hít hương thơm

 

đá đựng năm chữ số

tên gọi của căn nhà:

Một-Một-Ba-Năm-Một

cơng tháng ngày trôi qua

 

đă thọ mười năm rưỡi

c̣n sống hẳn rất lâu

cho dẫu ta dời đổi

tên này không thay đâu

 

đời chẳng dễ tồn tại

nhưng trong ṿng trăm năm

hy vọng bảng đá sống

cùng dâu biển thăng trầm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

hôm nay ngày mười sáu

mười một, hai ngàn mười

nhờ con treo trước cửa

ḷng ta cùng nụ cười

 

trời không mưa chưa nắng

gió vu vơ th́ thầm

hơi thở từ bảng đá

len lén đi vào ḷng

 

ta đi xuống đứng ngó

ta đi lên dừng xem

giá để trần thân đá

hơn hoa ḥe lợp thêm

 

cẩn xa cừ óng ánh

màu đen khá đậm đà

nhưng mầu xám nguyên thủy

mới chân chính thiết tha

 

lỡ rồi đành treo vậy

đời nó ba đời ta

chẳng thể nào như đá

sống măi cùng tuổi già

         (Montréal, 09 giờ 00, thứ ba, nắng, +10C, 16-11-2010)

 

 

sáng dậy mở tivi

gặp ông Dương Đại Hải

thật khó tắt vội đi

hoặc chuyển ngay đài khác

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Dương Đại Hải là ai

tôi chưa hề quen biết

chỉ thấy nghe lai rai

qua giờ tin Việt ngữ

hạn hẹp ở trên đài

VBS bên Mỹ

 

không nói dở nói dài

không lập cập nói nhảm

nghĩa là có thực tài

soạn, đọc có bài bản

 

tôi khen ông làm ǵ

nhiên không mục đích

ông chỉ như con mồi

mỗi ngày tôi chọn phải

 

khen chê vốn thường t́nh

nhưng cũng là khí giới

mồm miệng thật đáng kinh

nếu tâm không tỉnh táo

 

chê người vốn khó hơn

bởi phải cần uyên bác

đạo đức và tâm hồn

để rơ đường hướng thiện

 

tôi vốn không chê ai

( nhiều người đáng lắm)

vậy thường lai rai

khen người cho ḷng ấm

 

chỉ giản dị vậy thôi

khen tặng người rất thú

rất có thể bạn cười

biết đâu bạn chửi

 

trong từng phút cuộc sống

chẳng thể không khen chê

tùy nghi bạn lựa chọn

một thái độ chỉnh tề

 

hôm nay trời mưa nhẹ

lai rai suốt ngày

thể bó chân tay

tội lạc đề viết bậy ?

 

xin lỗi ông nhà báo

tên Đại Hải họ Dương

chọn ông khen lấy có

mong đời thoảng chút hương

 

tôi khen ông t́nh thiệt

hẳn mỗi người nghe ông

cũng thấy tôi có lư

không quá đỗi viễn vông

 

ngày hôm nay, tôi chắc

ăn uống sẽ rất ngon

yêu đời thật cụ thể

quả nhiên không ǵ hơn

 

cảm ơn ông Đại Hải

cảm ơn tiếng nước nhà

cảm ơn đài phát sóng

thấy c̣n chữ: chúng ta

     (Montréal, 08 giờ 41, thứ tư, mưa từ +9 đến +11C, 17-11-2010)

 

 

cặm cụi thay ổ cắm

đầu bóng halogen

bằng đầu bóng compact

mong đêm trắng hơn lên ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

mục đích không rơ lắm

thực hiện đầy bất ngờ

ngay trong giờ chiêu dụ

linh hồn mấy câu thơ

 

đủ cả ḱm kéo

tournevis linh tinh

ngồi bệt xuống nền bếp

cung kính làm hết ḿnh

 

bỗng nhiên tiếng chuông cửa

xốc nách đựng đứng lên

ông đưa thư ghé đến

mỉm cười, một thói quen

 

không kư chú ǵ ráo

gói quà nhỏ trao tay

vài cái thư đ̣i nợ

tờ Hồn Việt tháng này

 

quà ai gởi không biết

ngoài hộp không ghi tên

người nhận đủ bút hiệu

chính là dành cho ḿnh

 

yên tâm để trên kệ

tiếp tục chuyện dở tay

cái contact trầy trật

bực ḿnh cắt bỏ ngay

 

điện nối vào trực tiếp

đèn đỏ lên ngon lành

chỉnh sửa lại chặt chẽ

tṛ chơi đă hoàn thành

 

thở phào vui trong bụng

lấy điểm được vợ hiền

tối về chắc được thưởng

mấy vành môi hữu duyên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nhẹ ḷng hí hửng mở

gói quà như mỉm cười

quí thay một tác phẩm

ấm sông nước con người

 

Mekong Ḍng Sông Nghẽn...

bản Anh ngữ nghiêm trang

b́a cứng giấy vàng nhạt

tác giả thở từng trang

 

khoảnh khắc thấy người bạn

hội ngộ vội ngày nào

nắm tay chưa đủ chặt

thân t́nh đẹp như thơ

 

Ngô Thế Vinh bác sĩ

Ngô Thế Vinh nhà văn

Ngô Thế Vinh ǵ nữa ?

Đất ? Sông ? hay là Trăng ?

 

thể là đủ cả

thể là không ǵ

nhưng trái tim có thật

biết yêu và biết đi

 

xin cảm ơn huynh trưởng

đa tạ ḷng bạn hiền

tay săm se b́a sách

ḷng nghe đời b́nh yên

 

hôm nay, một ngày đẹp

một ngày đẹp vô cùng

trời âm u lạnh

ḷng tôi thật mông lung

     (Montréal, 10giờ 09, thứ năm, mây mù, tứ -1 đến +4C, 18-11-2010)

 

 

Đinh Cường có c̣n quét

vàng rụng đầy sân ?

thả cọ nắm bút

vẽ câu thơ hữu tâm ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

sân nhà bạn rộng quá

t́nh bạn cũng vô cùng

đă mấy ngàn thục nữ

hồn vẫn một chân dung

 

bạn thở bằng mằu sắc

bạn nói  bằng nét, đường

h́nh tượng là thế giới

tâm thức riêng Đinh Cường

 

hôm nay trời thả gió

cho lang thang tùy quyền

vàng chẳng vô cớ

t́m vào đầy mái hiên

 

bắt chước bạn, ta quét

không dám mong gặp duyên

để câu thơ vớ vẩn

hơi hám chân thiền

 

với đường chổi thứ nhất

ta ngộ ḿnh hơi điên

biết đâu gió sẽ quật

ta ngă bệnh thường niên

 

với đường chổi thứ chín

ta bắt được thuốc tiên

t́nh yêu đời vốn sẵn

chẳng phải nhờ ta ghiền

 

quét gom một đống

đứng nh́n ḷng nao nao

đă gần ngày như lá

ai dồn ta vào bao ?

 

thơ thẩn hoài cũng mệt

lặng lẽ vác chổi vào

bao lá mép đường nhựa

có dựa nhau chiêm bao ?

   (Montréal, 09 giờ 13, thứ sáu, nắng, từ -2 đến +1C, 19-11-2010)

 

 

sáng nay trời gió lớn

mây dọn sẵn cơn mưa

hiện tại cộng sáu độ

chùm hơi lạnh đong đưa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

cả tuần lễ vất vả

xă không nhát chơi

nhưng cổ họng khô rát

thỉnh thoảng như ngột hơi

 

khám bệnh không chi địa

chỉ xài thẻ mặt trời

nên bỏ chút lười biếng

đến thăm bác sĩ chơi

 

để “tranh thủ” khám sớm

ta đành ra sắp hàng

trong khi nàng sửa soạn

sau một đêm mơ màng

 

pḥng mạch Charleroi

rộng như chiếc mouchoir

con bệnh hơi quá tải

cũng đến, v́ cận nhà

 

c̣n cả giờ mới khám

đă rồng rắn chờ rồi

ta đứng giữa hàng một

chợt nhớ thời đổi đời

 

gió càng lúc càng lớn

cửa vào c̣n đóng im

đứng giữ trời lóng cóng

không run cũng nhói tim

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

gọi phone về khẩn cấp

hối vợ ra cho rồi

may quá nàng ra tới

ta dời gót thảnh thơi

 

khám bệnh cái kiểu đó

không đau cũng thành đau

phơi ḿnh đứng ngoài gió

đâu phải chuyện đùa đâu

 

vào nhà đang cởi áo

mịt mù tuyết đầy trời

hôm nay định thay lốp

coi bộ phải hoăn thôi

 

c̣n chừng mười ngày nữa

xe không lốp mùa đông

được ưu ái nhắc nhở

phạt nhẹ vài trăm đồng

 

tuyết bay chơi một chặp

bỗng nhiên ngưng như đùa

lên đồ ấm đi lại

xem vợ khám xong chưa

 

vừa lúc cha con Bảo

đă về tới trước nhà

Vina ngồi vọc tuyết

gió tiếp tục thổi già

 

mười giờ trời lên nắng

hối Bảo thay lốt xe

Lư chơi với cháu nội

vui buồn đi cập kè

 

một ngày nữa sẽ hết

dẫu không muốn lè phè

cũng hết việc múa rối

thôi, ngồi nh́n, lắng nghe

          (Montréal, 12 giờ 58, thứ bảy, mưa, tuyết, nắng, ngày +6, đêm -7C, 2011-2010)

 

 

vào Vuông Chiếu, nhớ Song Vinh

lâu nay hiền đệ làm thinh nơi nào ?

muốn gọi buôn chuyện tào lao

không có số mới đành chào thua luôn

 

lôi ra kư ức buồn buồn

ngắm tháng năm cũ dễ thương vô cùng

gặp ngày tay bước thay chân

vào trang điện toán bâng khuâng ngại ngùng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bàn tay đè nặng trên lưng

con chuột vẫn chạy tứ tung màn h́nh

cái duyên bỗng tới th́nh ĺnh

Quán Cây Me giúp thân t́nh gặp nhau

 

nhờ Trần Trung Đạo nối đầu

Song Vinh thiết kế nhà lầu cho ta

bước đi chập chững tà tà

bỗng dưng cứng cáp thêm ra từng ngày

 

cuộc chơi dài đến hôm nay

làm sao quên được bàn tay bạn hiền

thế giớ kỷ thuật vô biên

ta vấp ta ngă liên miên mỗi ngày

 

gọi phone níu áo liền tay

giải quyết chỉ dẫn lỗi này sai kia

bây giờ dẫu vẫn chầu ŕa

bên Lê Hân cũng đă xua hơn nhiều

 

Vuông Chiếu vẫn trải hắt hiu

mong hồn chữ nghĩa sớm chiều vẫn thơm

ta c̣n nguyên cả tấm ḷng

xin mời bè bạn ḷng ṿng dạo chơi

 

không một cái chỗ ngồi

c̣n nguyên cả khoảnh đất trời mênh mông

con chuột cũng đă phải ḷng

sống chung t́nh với những ḍng yêu thương

 

ơi Song Vinh, ơi bạn đường

nhớ gởi Vuông Chiếu mùi hương riêng ḿnh

ḷng ta không là cái b́nh

nhưng xin chứa đủ ảnh h́nh chung riêng

        (Montréal, 09 giờ 02, chủ nhật, nắng, -2C, 21-11-2010)

 

Luân Hoán