hôm nay đầu tháng cuối cùng
một năm vớ vẩn lừng
khừng đầu tiên
nghĩ lại cũng khá có duyên
với bè bạn với bút nghiên
cuộc đời
(thật ra chỉ có bút thôi
cái nghiên vốn đă lỗi thời từ
lâu)
mặc dù không có chiều sâu
và cuộc chơi chẳng đến đâu,
khá nhàm
kể lại những chuyện
đang làm
đang nghe đang thấy tàm xàm linh
tinh
hay ho chi chuyện riêng ḿnh
khoe khoang đủ kiểu làm t́nh tội
thơ
cũng may hạn chế giả
vờ
thiếu hư cấu thiếu hồ
đồ phóng to
kể khan những chuyện trời
cho
một ngày một món một tṛ vui
chơi
ai đang dựa bóng cuối đời
chắc là hiểu cái dở hơi
tuổi già
dù chưa chịu xế bóng tà
cái thân thể cũng ḷi ra ít nhiều...
chẳng thể chỉ ngồi buồn
thiu
viết linh tinh cũng đáng yêu vô cùng
mặc cảm sao nói lung tung ?
ngày đầu tháng cuối sửa lưng chính
ḿnh ?
xin lặp lại câu tân kinh:
làm thơ cùng với làm t́nh đều vui
đều là cái thú riêng tôi
xin phép thức giả gắng cười
bỏ qua
ngoài trời giọt mưa ngân nga
trong tâm chưa kịp nở ra nụ nào
hai bàn tay nằm chiêm bao
tháng mười hai thả thân vào mùi hương
(Montréal, 08 giờ 36, thứ
tư, mưa suốt ngày, từ +8C đến +11C,
01-12-2010)
một ḿnh xem trực
tiếp
chân cẳng tuyển
Việt Nam
so giày cùng Miến
Điện
cúp Đông Nam Á mở màn
trận đấu nhập
cuộc tốt
Việt Nam hơi lấn sân
bàn khai thông thế trận
từ Anh Đức
Việt Nam
chỉ ba phút sau đó
vào phút thứ 15
san bằng khá dễ dàng
Việt
nhuần nhuyễn đều chân
hơn
cho đến phút 31
Minh Phương sút ghi bàn
hai - một, từ quả phạt
vượt hàng rào đối phương
giữ vững hết hiệp
một
gió nhẹ thơm cầu trường
hiệp hai đội Miến
Điện
dâng lên cao tấn công
hàng hậu vệ quá mỏng
khung thành thành mồi ngon
Việt
địa lợi và nhân ḥa
chủ sân không bỏ lỡ
đá đội bạn rát da
bảy - một là kết quả
chung cuộc của cuộc
chơi
bảng B mới hai trận
Việt
bóng đá chừng như đă
bớt hấp dẫn Việt
cờ xí th́ vẫn có
nhưng đă đỡ om ṣm
tôi vừa xem bóng đá
vừa ghé mắt cờ vua
qua màn ảnh laptop
cũng hấp dẫn không thua
bóng tṛn có một quả
cờ vua trên hai con
h́nh dạng nhiều khác biệt
dài ngắn cùng cong tṛn
không chia hai con mắt
cho mỗi con một bên
tôi ḍm qua liếc lại
thưởng thức đủ hai bên
tṛ chơi nào cũng thú
xem cũng là ngồi không
thôi vừa xem vừa gơ
cho hôm nay mấy
ḍng
(Montréal, 10 giờ 31, thứ
năm,+3C, nắng, 02-12-2010)
cứ năm ba tuần lễ
nhận được thơ Ư Nga
và sau lưng-nửa tháng
nhận được thơ Á Nghi
Á Nghi và Ư Nga
là nghệ thuật nói lái
giản dị nhưng tinh hoa
của dân tộc nước Việt
Ư Nga và Á Nghi
là một người, con gái
đúng hơn là đàn bà
làm thơ không mệt mỏi
thơ Ư Nga luôn luôn
có hơi hám tranh đấu
tổ quốc và quê hương
len lỏi vào ẩn náu
trong khi thơ Á Nghi
như nụ cười dí dỏm
thơ t́nh của o ni
nhí nhảnh và lăng mạn
tôi thích đọc Á Nghi
hơn tên người nói lái
v́ chỉ tủm tỉm cười
cũng rất là thoải mái
bạn đọc thử xem sao
không bác học, uyên bác
nhưng ấm áp ngọt ngào
một chút ǵ con gái:
“Mỗi ngày em ra ngơ
Sẽ tưới
một... nụ cười
Cây Si em không bỏ
Mai này rồi
sẽ... tươi
Mới hiểu
nghĩa chữ yêu
Con nít chưa dám
giỡn
Biết
chưa Chàng-Tự-Kiêu?
Lá Si chưa mơn mỡn
C̣n phải…chờ
thêm nhiều
Chờ… mai Cây Si…
lớn
T́nh
em rồi sẽ... xiêu”
ngũ ngôn ngộ như thế
lục bát khá nhẹ nhàng
đọc dễ viết không dễ
dù vẫn chỉ... dịu dàng:
“Em phơi áo, tay
ngại ngần
Giấu vào góc kín
những cần-thiết-che
Phơi giây ngoài,
những cần… khoe
Sợ người
chê vụng, tay rụt rè... tay
Ai ngồi cứ
ngắm lạ thay,
Người ta
kẹp áo mà bay cả... hồn
Đừng nh́n em, để
gió hôn
Chóng khô áo nhé! Em nôn nao
chờ
Tí nữa... rút áo
lại ngờ
Anh rồi ra ngắm
cho... thơ thêm ḍng
-Áo tơ em xếp
mấy chồng?
hôm nay ngồi rănh rỗi
đọc thơ t́nh Á Nghi
bàn tay chợt táy máy
may không viết được ǵ
chợt nhớ h́nh như có
Hà Khánh Quân viết rồi
có lẽ c̣n dang dở
nên chưa phổ biến thôi
đọc thơ là cái thú
ăn theo cũng rất vui
mời bạn thử tham dự
hẳn thanh thản như tôi
(Montréal,, 10 giờ 05, thứ sáu
nắng, +3C, 03-12-2010)
thỉnh thoảng sáng thay nước
thường trực trên bàn thờ
một việc làm quen thuộc
khởi đi từ tuổi thơ
bàn thờ Phật bốn tách
thờ cha mẹ năm phần
thờ Thần Tài Thổ Địa
thờ Bố Đại, Quan Công
thờ gia đ́nh nhà Táo
thờ Cá Chép hóa rồng
thờ con Ngựa Xích Thố
thờ luôn những nhánh bông
tách nước lọc trong vắt
nhưng qua một vài hôm
mặt nước như có bợn
bụi hay lắng linh hồn
ta vốn là nam tử
nhiều đoạn hầu bàn thờ
nhưng quả thật chưa rơ
vái lạy đúng ra sao
đâu biết ǵ để khấn
dù nhiều điều muốn cầu
ḷng h́nh như lấn cấn
nghĩ vớ vẩn đâu đâu
thật t́nh ta tôn kính
thờ phụng rất thành tâm
tuy cũng có đôi chút
nặng h́nh thức trang hoàng
bởi nhà cửa chật hẹp
ḷng ta lại hơi tham
nên thường hay thỉnh rước
tượng ảnh về gia trang
thật ra Phật cùng Thánh
cũng như là mẹ cha
lâu nay thường trực sống
linh hiển trong ḷng ta
(Montréal, 09giờ 06, thứ
bảy, mây mù, +3, 04-12-2010)
tuyển Việt
ḍm quanh sân biết rồi
thể lực kỹ thuật tốt
thua v́ bị ếm thôi
vâng mười lần như một
đang phấn chấn tinh thần
chuyển ngay thắng thành bại
bởi thần tượng chần
dần
dù Phi có tiến bộ
theo diễn tiến cuộc chơi
Việt
phơi áo thật động trời
bỏ quá nhiều cơ hội
hai lỗ mũi bị xâu
thấy thương cho tuyển
thủ
bị xui xẻo ǵ đâu
chẳng phải là cá độ
cũng không thiếu quyết tâm
chỉ v́... như đă nói
ma quỉ ám ngang hông !
ngồi xem như ḅ đá
cuồng tín chi lạ lùng
chuyện chi cũng vác xác
h́nh nộm làm bung xung
ăn thua một trận đấu
chỉ là một cuộc chơi
không phải điều bi đát
như mất đất mất
trời
xin có lời thành thật
chia buồn cùng các fan
nhớ đừng bốc thơm quá
rất dễ bị sụt cân
nhiều điều không tiện nói
bóng gió góp ư rời
ước chi bọn ma quỉ
không c̣n ra trơi đời
rất may khoản bảy tỉ
có thể bớt ít phần
nhỏ giọt đám dân đói
v́ băo lụt trần thân
thể thao và xă hội
làm sao đặt lên cân
meo mó v́ chính trị
có lẽ có đôi phần
tôi thấy ḿnh nhỏ mọn
chưa hiểu thấu vinh quang
xin khép nép xin lỗi
suy diễn thật tàm xàm
(Montréal,
15 giờ 20, chủ nhật, âm u +2C, 05-12-2010)
hôm qua ngứa con mắt
theo dơi một cuộc chơi
sân si chưa để xuống
nên đă hơi nặng lời
nghĩ lại cần xin lỗi
một người là... chính tôi
từ nay không nhiều chuyện
đừng xiá chuyện trời ơi
lănh thổ và nhân phẩm
hạnh phúc cùng tự do
đâu phải chuyện thiên hạ
ḷng dạ nào giả lơ
ước mong và cầu nguyện
chuyện không nhiều khó khăn
đành làm chuyện vớ vẩn
cũng đỡ chút băn khoăn
thôi gác qua chuyện nhỏ
ngồi nh́n trời tuyết rơi
cái lạnh của trời đất
dễ chịu hơn trong
người
mấy mươi năm biệt
xứ
lẩn thẩn thân phận
người
chỉ thương và hận ảo
nuôi cầm chừng niềm vui
c̣n mong ǵ được nữa
c̣n chờ ǵ được đây
quê nhà trong con mắt
bắt sao được làn mây
nghe ra được tiếng khóc
trong cánh quạ đang bay
nhận rơ từng hơi thở
quê nhà vừa qua đây
ḷng rơ ràng bất ổn
tâm không đầu không đuôi
chuyện đầu voi ḿnh chuột
mua được mấy tiếng
cười ?
dẫu “tri túc thường lạc”
nhưng biết được cái ǵ
trên trán viết chữ hỉ
trong ḷng có chữ chi ?
ngày mốt xem đá bóng
tối nay xem hockey
bây giờ xem ǵ nhỉ
thôi xem em sexy ?
em đang nằm trong ảnh
hay đang yểu điệu đi
tuyết ơi đừng rơi
ướt
tóc tơ em xuân th́
(Montréal,
11 giờ 02, thứ hai, tuyết bụi, 0C, 06-12-2010)
tuyết như đám bụi nhỏ
lả lơi loạn xà ngầu
ngày liền đêm vừa đủ
vun như vú núm cau
tuyết chưa rơi nhiều lắm
là trận tuyết-rào đầu
buộc thị dân dùng xẻng
vọc tuyết kể hơi lâu
tuyết lấp đầy xe
đậu
nhưng chưa chôn thật sâu
lề đi, đường xe
chạy
liền mặt màu trắng phau
với năm phân tổng quát
cửa sổ chỗ ta ngồi
đâu có ǵ khêu gợi
tuyết chen đóng quá trời
cửa tempo cũng nghẽn
tuyết mền dễ dọn thôi
sáng lười, lạnh, để đó
vợ theo con đi rồi
tuyết vẫn c̣n bay lượn
mịn màng như khói sương
mặt đất đang nối
tiếp
bầu trời một mùi hương
áo ấm đă nai nịt
khăn găng choàng mang rồi
định ra vọc một chặp
mở cửa, lưỡng lự,
thôi
hai xe dọn sơ khởi
lề đi và ḷng đường
hôm nay đến khá muộn
hơi có vẻ khác thường
một điều thật thú vị
giữa tuyết trắng nơn nà
có khá nhiều cặp quạ
đùa giỡn bay nhẩn nha
thấy quạ trực nhớ sóc
chạy ḍm vườn sau nhà
thấy được một cu
cậu
vẫn chững chạc tà tà
có tiếng điện thoại gọi
bạn Song Thao báo tin
xe mới tuần sau có
tự dưng nghĩ lại ḿnh
mừng sinh nhật thượng
thọ
34 ngày nữa thôi
biết chừng đâu sẽ có
chiếc Lexus chạy chơi
(Montréal,
thứ ba, 11giờ 12, -6 đến -4C, 07-12-2010)
cậu út tự giác ra dọn tuyết
tuy không là chuyện lạ bốn phương
bởi lâu lâu góp phần thi hứng
cho ông già có cái khác thường
xe dọn tuyết lề đi lại
đến
vợ gọi về hỏi: đón
hay không ?
Bách đă mở lối ra khá sạch
nh́n loanh quanh thấy ớn trong ḷng
chừ vừa đúng hai giờ
một phút
chiều mênh mông xám ngắt một màu
hai giờ nữa em yêu tan sở
đón hay không sẽ quyết
định sau
xe ville đă đến treo bảng báo
mai dời xe, hốt tuyết mở hàng
kể khá nhanh hơn nhiều nơi
khác
ville no (nord) này năm nào cũng ngoan
xuống thám thính đường đi
nước bước
đón em về cũng dễ dàng thôi
đường Pie IX chiều nào cũng
kẹt
em không mở phone làm sao nhắn lời
đến sợ lạc uổng công phí
sức
bởi sở làm có buưt tận nơi
ba giờ rưỡi, hứng th́ đến
sớm
nếu như không, em đi buưt thôi
năm mươi phần trăm không
hay đón
cứ thay đồ sẵn cũng
không sao
ngồi trong xe có chi đâu ớn
được cưng em đâu phải dễ
nào
và đố bạn tôi đi hay lười
biếng
hẹn ngày mai có câu trả lời
(Montréal, 14 giờ 50,
thứ ba, tuyết, 07-12-2010)
thăm ḍ hôm qua hẳn là không khó
nếu hiểu tôi, chắc bạn
đoán đúng liền
tuy lười biếng nhưng thường
hay cưng vợ
tôi đă lên đường đón
rước, đương nhiên
đường đi khó nhưng đă xong
tốt đẹp
tối ấm ḿnh, chân nhức, chán ǵ
đâu
hôm nay nắng, Lư vẫn đi cùng Bảo
chiều lại phải lên đón,
thật đau đầu
ngồi chờ đợi đoàn xe
vào xúc tuyết
có cảm tưởng như đợi
phủi nợ nần
đóng thuế tốt c̣n lo ǵ không có
opération déneigement
thiếu chút nữa quên lửng xem
trực tiếp
trận Việt Nam chạm trán Singapore
Vũ Phong đă ghi được bàn tối
thiểu
Việt Nam chơi một trận rất ra tṛ
nắng lộng lẫy lạnh
chừng âm sáu độ
tuyết trắng phau trời óng ánh
hồn nhiên
trong khoảnh khắc nếu
lăn đùng ra chết
ai thay ḿnh ngồi ngắm cơi thanh thiên ?
xe xúc tuyết vẫn chưa vào, chán thật
đă đến giờ phải
đi đón người yêu
chuẩn bị vừa xong đội
câu xe hối
xế Bách chưa dời, tiện
lấy chạy luôn
trở về đến nhà vẫn
chưa rục rịch
sắp năm giờ chiều,
giỡn mặt hay sao
trời đă tối câm, vẫn
chưa ló dạng
đoàn xe “hành quân” quả thật câu
giờ
hú vía chưa, cuối cùng rồi cũng
đến
cào hút một hồi cũng đă xong xuôi
ngồi sẵn trong xe tranh dành chỗ
đậu
cơn cúm manh nha hoảng hồn rút
lui
(Montréal, 18 giờ 46, thứ
tư, -6C, nắng 08-12-2010)
định làm tiếp conduiteur
qua hết mùa tuyết cho cô vợ hiền
sáng nay cô nàng làm siêng
cạo băng xong lái chạy liền
một hơi
thế là đành thất nghiệp thôi
đứng dựa cửa ngó nắng
trời đang lên
ḷng vơ vẩn chợt chồng chềnh
theo đám mây trắng lênh đênh nhẹ nhàng
một tay vịn góc chéo bàn
một tay bấm máy dung nhan
đương thời
bấm đi bấm lại một
hồi
nh́n lui ngó tới cái đời đă xiêu
lấy ǵ chống đỡ hẩm
hiu
thanh xuân một sớm một chiều tàn phai
ai nói hành ngứa lỗ tai
măi làm ông kẹ nhát ai bây giờ ?
cả gan chưng cái ngây ngô
chỉ để minh chứng cho
thơ mỗi ngày
dù chơi cũng phải vững tay
vô t́nh hồn vía phủ đầy bụi hoa
làm thơ là
đă la cà
vào trong cơi
sống lấy ra hương t́nh
làm thơ là
đă làm thinh
sờ mó một
chút ǵ ḿnh ở trong
sống hoài
chưa đủ long đong
đậu không
một nhúm tơ tằm ngẫu nhiên ?
không hề
thích làm ông tiên
chỉ mong
tiếp tục biết ghiền yêu em
(Montréal,
11 giớ 17, thứ năm, ngày -9 đêm -12C, 09-12-2010)
mấy năm, cùng thời
điểm này
nhận bao nhiêu thiệp mừng ngày
Giáng Sinh
mừng luôn năm mới đi kèm
mấy mươi con chữ ấm
t́nh xă giao
có quả chuông, có ngôi sao
có cây thánh giá, cành đào, cành mai...
những h́nh ảnh thật khó phai
lặp đi ôn lại c̣n hoài niềm
vui
năm nay coi bộ... ngậm ngùi
bè bạn xưa cũ lười
cười với ta
đúng hơn là
bắt chước ta
ít khi
mượn thiệp thiết tha gởi t́nh
Năm Mới, Xuân Tết,
GiángSinh
điện thư
vài chữ linh tinh thay ḷng
thân t́nh
khỏi phải long đong
đi ra bưu
điện ḷng ṿng máy bay
hôm nay,
một ngày đẹp đây
bỗng nhiên
được có trên tay thiệp mừng
lạ chưa
ḷng vui quá chừng
trẻ lại
mấy tuổi, cái lưng thẳng liền
người gởi
thiệp không làm duyên
chỉ kư tên
dưới hàng biên sẵn rồi
mùa lễ
nào cũng vậy thôi
sức khỏe
tài nghiệp thảnh thơi bốn mùa
không thấy
chúc tôi làm vua
nhưng sao tôi
chợt se sua quá trời
lăm le
nhảy thượng lên ngôi
lạc quan
của cả cuộc đời, bảnh không
tôi xin trân
trọng cảm ơn
mấy ngài
Thời Báo thơm ḷng lâu nay
chẳng phải
v́ tấm thiệp này
v́ cả
kho chữ đến tay mọi người
có thể
sẽ có người cười
không sao, tôi
thấy tôi vui được rồi
nhân tiện
mượn tạm mấy lời
chúc mừng
thông dụng gởi người niềm vui
(Montréal, 09 giơ 02, thứ sáu, nắng, từ -17C lên
-8C, 10-12-2010)
một bất
ngờ thích thú
một niềm
vui tuyệt vời
tất cả
ngoài mong đợi
bỗng nhiên thêm
yêu đời
đứa cháu
xưng gọi bác
thật dễ
thương của tôi
quen ngôn
ngữ Anh, Pháp
vẫn c̣n
nhớ gốc người
năm nay cháu 34
trưởng thành
đă khá lâu
ghép
đời cùng da trắng
đâu quên
cội da màu
đây là
lần thứ nhất
cháu gởi
đến chúng tôi
những lời
chúc tốt đẹp
quả thật
trên tuyệt vời:
“mặc dù ít gặp gỡ
nhưng cháu muốn gởi lời
thương nói cùng hai bác
tâm cháu có bác cười”
bác diễn
nôm hơi vụng
nhưng hiểu t́nh
cháu rồi
món quà
thật vô giá
mùa Giáng Sinh
ấm vui
cảm ơn gia
đ́nh cháu
mừng chúc
Charles, Colin
dĩ nhiên không
quên Thịnh
hạnh phúc bên
Hélène
mùa đông
giàu tuyết lạnh
nhưng đâu
nghèo yêu thương
bác chợt
nghe chuông đỗ
trong tiếng
pháo lạ thường
một ngày
nhận hai thiệp
thế là có
vốn rồi
tha
phương không đơn độc
xin đa tạ cuộc
đời
(Montréal, 09 giờ 42, thứ sáu ,nắng, 10-12-2010)
Luân Hoán