Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Hai  Thả Thân Vào Mùi Hương

 

 

 

 

nằm ráng c̣n thỉnh thoảng

ngủ nướng chưa mấy khi

thứ bảy hay chủ nhật

tảng sáng dậy tức th́

 

hôm nay nhằm thứ bảy

tuyết bụi như sương bay

em nằm nghe động tỉnh

ta táy máy ǵ đây ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

mở tivi, hạ thấp

âm thanh xuống tận cùng

gối kê đầu xem bóng

lo Việt Nam cáo chung

 

không phải thiếu tin tưởng

nhưng thật bất khả thi

thắng ba, giữ lưới sạch

bằng tinh thần đeo ch́

 

cho dù chẳng châm biếm

hết ḷng v́ “gà nhà”

suy từ trận hôm trước

cũng thật dễ nhận ra

 

đă lăng mạn tin tưởng

khí hậu và sân nhà

thắng một bàn danh dự

đủ có cái ba hoa

 

bây giờ tại Hà Nội

đội rét chờ ngồi xem

mọi ưu tư thúc bách

dẹp bỏ qua một bên

 

(đất nhập vào Trung Quốc

thành một tỉnh của tàu

hay một khu tự trị

chuyện đó tán dốc sau

bây giờ là bóng đá

bây giờ lắc ngă nghiêng

tứ khoái là chính sách

để bảo toàn chủ quyền)

 

trái bóng bắt đầu chạy

Việt Nam chơi lấn sân

nhưng không tỏ cho thấy

khả năng ghi bàn

 

sút dài liền sút ngắn

chẳng nguy hiểm là bao

Mă Lai tuy co cụm

lại sáng cơ sút vào

 

hiệp một không mở nổi

bàn thắng nuôi tinh thần

hiệp hai cũng dồn dập

sút bóng đi không không

 

ơi ông Lê Thụy Hải

“Mă Lai cũng thường thôi”

quả đúng là như vậy

tại ḿnh tệ hơn thôi

 

chẳng lỗi phải ai cả

chẳng “bởi”, “tại” ǵ đâu

lẽ vong Mỹ Ngụy

trù ếm nên chi rầu

 

thôi chờ lần sau vậy

ǵ cũng cuộc chơi

làm sao bằng đảo đất

diễn thêm cuộc đổi đời

 

thể thao phi chính trị

méo mó vậy làm chi

thôi ngồi nh́n con cháu

vọc tuyết, vui ra ǵ !

  (Montréal, 09 giờ 44, thứ bảy, tuyết bụi -9C, 18-12-2010

 

 

chạng vạng hôm qua Đinh Cường gọi

kể chuyện vui bè bạn gần xa

xong gác máy lo đi đám cưới

ta bén hương t́nh thiên hạ trẻ ra

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tuyết đêm qua không nhiều chi mấy

cũng phiền em cạo quét sáng nay

chờ vài phút cho xe ấm máy

ta sẽ đưa em đi suốt ngày

 

tuần năm bữa một ḿnh đă chán

ngày cuối tuần em muốn có ta

quanh quẩn đôi khi cũng nản

đi bên em thơm ngát tuổi già

 

trạm thứ nhất ghé qua bưu điện

gởi sách đi, luôn tiện gởi quà...

tuy hơi muộn chắc rằng sẽ đến

đúng vào ngày Chúa đă sinh ra

 

trạm thứ hai ghé Zellers chọn lựa

ốc và đinh chỉnh lại cái giường

bốn găy một c̣n ba”... không phải

chỉ cái viền trang điểm hở xương

 

mười hai giờ phải về đúng hẹn

đưa Lyna đi chơi dương cầm

đứa cháu ngoại có bàn tay ngọc

trái tim giàu có thanh âm

 

chiều xuống sâu lạnh theo gió thổi

ghé đâu ăn bữa tối cho xong

em lười biếng chiên xào hâm nấu

ta dại ǵ từ chối ăn ngon

 

trước cửa đêm đọc tin bè bạn

gặp lại Dinh đang giữ chức to

thấy thấp thoáng Con Đường Từ Thức

Mă Khắc Tư thuở mới ra ḷ

 

gặp cả Thái băn khoăn ngày nọ

Montréal không ở lại về

tỉnh hay chưa cuối đời bóng xế

hẳn sau cùng phải vượt cơn mê

 

cảm ơn bạn Hồ Đ́nh Nam gởi

nhân ảnh xưa nhớ một thời qua

khi nào ghé London, tôi gọi

để soi nhau cho thấm cái già

 

mở, đọc, hồi âm tùy theo cái

chờ Song Thao chuyển ảnh xem chơi

nét nghệ thuật của người xuân sắc

sẽ ru hồng giấc ngủ thảnh thơi

     (Montréal, 18 giờ 30, chủ nhật, -4C, 19-12-2010)

 

ngày hai bữa cho ăn đầy đủ

châm nước đều, hồ rộng mênh mông

dân chung cư cũng không đông lắm

đủ không gian hít thở, phiêu bồng

 

sao bỗng nhiên mày lười biếng thở

nằm im re dưới đáy hồ trong

mặt đá lót xanh rêu như ngọc

mày có chi bực dọc trong ḷng ?

 

kiểm soát lại: lọc thông, sưởi đủ

hơi đáy hồ sinh động liên miên

bạn mày tung tăng khỏe mạnh

sao riêng mày vội vă qui tiên ?

 

mới chỉ ba năm non mấy bữa

tuổi thọ mày ngắn vậy hay sao

thân mập ú vảy da hồng bóng

hẳn hồng nhan vắn kiếp má đào ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

đă lỡ xếp vi, thôi hết cách

Hoa Đà chắc cũng bó tay

cuốn mày vào trong vuông khăn giấy

chợt nghe chừng có gió qua tay

 

xưa Tố Hữu khóc Stalin rất tới

tao khó ḷng bắt chước noi theo

nhưng chẳng lẽ âm thầm vứt bỏ

viết đôi câu truy điệu rong bèo

 

tẩm liệm mày đưa đi cùng lúc

ḷng buồn buồn như có bợn mây

thương không mấy chỉ hơi hơi tiếc

dễ chi t́m con cá như mày

 

chẳng lẽ khóc, cái tṛ lăng nhách

tao gắng ngồi một phút lặng yên

mày có linh đừng quên phù hộ

tao một đời được sống hồn nhiên

   (Montréal, 07giờ 23, thứ hai, âm u, -4C, 20-12-2010)

 

 

gần cuối năm, ngồi buồn buồn

nhớ bè nhớ bạn nhớ luôn cả ḿnh

ḿnh th́ ḷng dạ mới tinh

cái mặt cái mũi b́nh b́nh như xưa

 

bạn bè khác lạ chi chưa ?

vẽ chơi vài nét dễ ưa mỗi thằng

xem như mừng chúc lăng nhăng

Giáng Sinh, Năm Mới lợi răng vẫn c̣n

 

cửu hồ Canadiens nhạt son

nhưng chắc c̣n thú mê... hồn kinh niên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

*

 

1.

Song Thao, không phải Sông Thao

chẳng nước vẫn phủ dạt dào cỏ hoa

khởi ươm như giọt sương sa

lên cao vút ngọn chan ḥa mạch hương

 

từ cội thấm thấu đến nguồn

phối hợp tạo dựng yêu thương nẩy mầm

không sông mà lại là sông

đôi cánh thao lược tang bồng bốn phương

 

2.

xin đừng lầm tưởng Nam Giao

nơi cúng trời đất nhương sao kinh thành

Nam là nam tử ngon lành

Dao là ngọc quí có cành có hoa

 

cái bụng để ở ngoài da

cái t́nh lại giấu trong tà áo bay

ta và cũng có tây

cỡi rùa dạo khắp trời mây cả đời

 

3.

chẳng phải Nguyễn Triệu, Lưu Thần

hai chàng hái thuốc con dân nhà Đường

cho dù tiên cũng là nường

đâu bằng cỏ dại cố hương mặn mùi

 

Lưu Nguyễn - người chỉ biết vui

chuyện buồn để xuống cặp đùi rung chơi

tưởng rằng dan díu khắp nơi

hóa ra chỉ một góc đời vun vun

 

4.

Hồ Đ́nh... không dám nuôi râu

sợ tiếp giáp cỏ nâu dính phèn

Nghiêm trang chỉ ở hàm răng

riêng môi với lưỡi ăn quen mắm rồi

 

phong lưu trong chữ nghĩa thôi

ngoài đời vẫn khoái cái nôi nội thành

đi về đủ cặp xuân xanh

hương nhân t́nh vẫn bọc quanh mái đầu

 

5.

đi ra vấp cái bóng già

đi vào đụng phải cái ta ch́nh ́nh

suốt ngày chẳng lẽ làm thinh

lâu lâu tự nói với ḿnh vài câu

 

món đồ quí để lạc đâu

không dùng cất giữ quá lâu ... không chừng

Vơ Kỳ Điền giấu sau lưng

người t́m mỏi cả tay chưn lắc đầu

 

6.

Trang Châu không phải Trang Chu

của thời Chiến Quốc mịt mù Trung Hoa

không là một đại triết gia

chỉ là người viết văn và làm thơ

 

cũng chuyên bắt mạch hằng giờ

ngoại nội khoa cả giấc mơ dịu dàng

chủng ngừa chích thuốc đàng hoàng

bao nhiêu con bệnh ngàn vàng như nhau ?

 

7.

Hoàng Xuân Sơn ngồi đánh đàn

nhắm mắt và hát mê man như tuồng

trở lại cái thời học đường

du ca du cả xương sườn mignonne

 

không đi lính, thích đeo... lon

mề đay cái méo cái tṛn đều ngon

nh́n để nhớ thời vàng son

đâu dám lén phén bạt hồn như chơi

 

8.

làm thơ viết nhạc lu bù

Phan Ni Tấn có giờ gù gật không

ngủ thẳng một giấc, không ngon

ngủ ngồi ngủ đứng cái hồn mới thơ

 

h́nh như giờ đă hơi lơ

cái thú ngắm nghía cơ đồ vàng son

non nước ơi hỡi nước non

câu thơ tiếng nhạc véo von nhịp nhàng

 

9.

bạn chơi, dù là em ta

đă xa nhưng vẫn c̣n là dân “điên”

nổi danh bẽn lẽn ngoan hiền

nhưng giàu kinh nghiệm thuyền quyên má hồng

 

thừa phiêu lăng dư long đong

h́nh thành một gă Lê Hân vững vàng

trái tim quá đỗi giàu sang

đời cư ngụ ấm từng trang thơ t́nh

 

*

 

vẫn c̣n quá nhiều bạn vàng

nhưng chưa thể chạm dung nhan bây giờ

mai sau có hứng bất ngờ

sẽ bưng ra vẽ ảnh thờ cho vui

         (Montreal, 10 g 30, thu ba, -5C,  21-12-2010)

 

 

ba mươi tám năm trước

cuộc sống khá tuyệt vời

một bé gái nho nhỏ

xinh xinh ra chào đời

 

nhớ lại ngày hôm đó

ta ngồi ở ngân hàng

hắt hơi liền mấy cái

hoang mang lẫn rộn ràng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

trưa về cửa quán đóng

sách đứng ngủ quanh tường

hàng xóm tạt qua bảo

đi bảo sanh đường”

 

bất ngờ và hồi hộp

em dắt trưởng nữ theo

con bé vừa bốn tuổi

vững ḷng mẹ vượt đèo

 

cũng may nhà cô mụ

không cách nhà bao xa

tuy không vài ba bước

chừng vài trăm thôi à

 

dĩ nhiên sau đó

ta ẵm con thứ ba

đỡ Lê Thị Hạnh

khen nịnh: như đóa hoa

 

bên ngoài vi vu gió

mùa đông rơi mưa phùn

sắp đến ngày kỷ niệm

Chúa sinh trong đêm buồn

 

không là một chớp mắt

nhưng cũng lẹ vô cùng

ba tám năm lững thững

c̣n ấm ở sau lưng

 

ta chừ giàu cháu ngoại

hai đứa từ bé này

năm nào cũng cố gắng

cho nó thắp đèn cầy

 

hôm nay cây ba tám

cũng là ba tám cây

con gái tự châm ngọn

chung quanh hát, vỗ tay

 

h́nh thức cũng vẫn vậy

nội dung thay đổi nhiều

ngoài một điều không đổi

vẫn giàu t́nh thương yêu

 

vui mừng con quí

bằng b́ thư, gói quà

c̣n ta tặng ái nữ

cái hồn chữ thay hoa

 

vui khỏe Thạch Bích nhé

Dũng, Will, Lyna

hạnh phúc của con gái

niềm vui má ba

 

trời hôm nay thật tốt

nắng ửng trong mây mù

dẫu lạnh trừ hai độ

cũng đẹp như mùa thu

    (Montréal, 10 giơ 09, thứ tư, âm u, -2C, 22-12-2010)

 

 

thuốc dùng thường xuyên hết

đến bác sĩ gia đ́nh

trời bay bay tuyết bụi

không lạnh nhưng rùng ḿnh

 

bệnh nhân chót bẹt

nhưng y tá bằng ḷng

chấp nhận cho được khám

thật vô cùng cảm ơn

 

cửa pḥng bác sĩ mở

liếc vào thấy trống không

ngồi trong đám chờ đợi

thả ḷng thật thong dong

 

chợt thấy bác sĩ đến

đi ngang trước mặt ḿnh

ta cúi chào lịch sự

ngài đi qua lặng thinh

 

c̣n đúng năm con bệnh

không đến nổi nhiều giờ

hy vọng kịp sinh nhật

con gái cưng đang chờ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

việc đến tuần tự đến

rổ hồ sơ c̣n ba

bác sĩ chọn hai cái

chừa lại mặt mũi ta

 

hai người vào xong hết

pḥng khám đóng cửa im

ḷng cảm thấy có chuyện

định rút lui cho yên

 

thư kư bảo nên đợi

đành bấm bụng ngồi chờ

lỡ đợi thôi chờ tiếp

không vui tí nào

 

chờ chờ và đợi đợi

sốt ruột, vợ chạm tay

lên cửa pḥng nhè nhẹ

sợ mất ḷng đốc tơ

 

rồi bác sĩ mở cửa

ôm hồ sơ trong ngày

ra ngoài pḥng nhận bệnh

luôn tiện tạm nghỉ tay

 

ḷng đă hơi nóng nóng

con ở restaurant

hai lần gọi nhắc nhẹ

định đứng lên dời chân

 

ngặt, bác sĩ đang đứng

ngay trên đường trở ra

không lẽ thiếu lịch sự

bỏ về, kỳ thấy bà !

 

bác sĩ đương nhiên có

quyền coi thường bệnh nhận

con bệnh th́ không được

biểu hiện phật ḷng

 

cuối cùng rồi cũng ổn

Vy Express đây rồi

chưa ăn đă ứ bụng

may, ngoài mặt vẫn vui

 

như để bù chờ đợi

ăn xả láng, không kiêng

trả thù lũ bệnh hoạn

cứ bám theo làm phiền

 

về nhà con ăn tiếp

chụp ảnh và chụp h́nh

trong h́nh chắc có ảnh

trong ảnh hẳn có h́nh ?

 

hôm nay trời tuyết bụi

dự báo rơi suốt ngày

từng giây, từng giờ đến

sẽ gặp những ǵ đây ?

 

âm h́nh ảnh cũ

muốn bỏ lại sau lưng

trọn một đêm mất ngủ

vẫn c̣n đang lừng khừng

 

đă không định nhắc lại

nhưng bài học khá buồn

vẫn c̣n nghe choáng váng

y như là bị thương

 

ơi cao-máu, hen-suyễn

tại chúng mày đó thôi

cũng lỗi ta nữa

vẫn nhỏ mọn chuyện đời

         (Montréal,  04 giờ 25, thứ năm, tuyết bụi, - 3C, 23-12-2010)

 

 

chưa phải cuối năm Cọp

nên không làm táo-quân

chỉ xin gói túm lại

vài nhận xét khách quan:

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ông coi bộ quá rảnh

lẩn thẩn không việc làm

nên thu gom giẻ rách

may cái áo lam nham

 

sao bạn không chịu khó

dành thời giờ đọc thêm

viết những điều đáng viết

đừng chế ḿ ăn liền !

 

ông quả thật số một

không có người thứ hai

chuyện tào lao xịt bộp

cứ mang khoe dài dài

 

nếu thấy c̣n sức khỏe

đề nghị bạn dành hơi

đi loanh quanh du lịch

hơn là viết khơi khơi

 

giá như thơ có miệng

chắc chắn sẽ chưởi ông

sao không tân-h́nh-thức

giữ vần vè trơi đời

 

những vụn chuyện ông kể

chân thật mấy phần trăm ?

hay chỉ cương và nổ

cho thành chuyện bao đồng

 

xin lưu ư dùng chữ

dùng h́nh ảnh đàng hoàng

đừng lạm dụng ẩn dụ

trước sau ǵ cũng nhàm

 

ông kể có nhiều quạ

trong mùa đông xứ ông

chính xác như vậy

hay nhớ nhà nói ngông

 

tôi lạ ǵ bạn nữa

láu cá trong ngôn từ

gợi dục qua cách viết

ngày bị... ung thư !

 

sao không khuyên Luân Hoán

ngưng tṛ chơi dở hơi

văn nói làm văn viết

xài thổ ngữ... lạ đời !

 

đọc ông thấy đă quá

từ riêng có cái chung

nhất là tôi thấy được

chính tôi cũng khùng khùng

 

anh viết đọc thật thú

nhiều khi đọc bậc cười

chuyện lăng nhách như rứa

nhưng nhóm được niềm vui

 

cũng có bạn sửa giúp

vài suy nghĩ tào lao

làm lạc xa ư nghĩa

chữ Dao của Nam Dao

 

(nguyên văn Nam Dao viết

bằng văn vần đàng hoàng

xin mở ngoặc trích trọn

cho rơ nghĩa của chàng:

 

“Nam, chót là Nam tử

Dao không là ngọc ngà

là lời trẻ hát

níu mây trời trôi xa”

 

tôi cho Dao là Ngọc

theo lá ngọc cành dao

ông tác giả Gió Lửa

kêu trời: quí thế sao !

 

Vơ Kỳ Điền cặn kẽ

Dao nằm ở bộ ngôn

không nằm trong bộ ngọc

nên văn Dao quá thơm)

 

khen chê đại khái thế

người gọi, kẻ điện thư

một năm trời lác đác

như tửu hậu trà dư

 

tôi chẳng phải chơi dại

chẳng hề chơi khôn

nhưng ít ra cũng có

cái ǵ đó sinh tồn

 

luận nghe oải lắm

biện minh cũng bất thông

thôi xin phép hẹn lại

kiếp sau... tiếp tục ngông

     (Montréal, 09 giờ 02, thứ sáu, - 3C, 24-12-2010)

 

Luân Hoán