Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Mười Hai  Thả Thân Vào Mùi Hương

 

 

 

 

sáng Giáng Sinh ửng nắng

mở nước ấm nằm ngâm

định chụp vài tấm ảnh

sợ các bạn hết hồn

 

dẹp ngay tṛ chơi dại

dập liền ư nghĩ ngông

nhưng thật sự quá đă

nước giản nở thịt gân

 

ăn mặc thật tề chỉnh

y như dự hội hè

tuy không lên đồ lớn

cũng mất hết lè phè

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

soi gương thu vén lại

những trầm uất chông chênh

cho chúng nằm cùng với

mấy sợi râu chênh vênh

 

buồn ơi nằm yên đó

chán ơi đừng loi nhoi

cho ta xin ít phút

vui trọn vẹn thử coi

 

thay v́ vào sẫm tối

như nhiều năm đă qua

mở quà tặng qua lại

trong nắng trưa chan ḥa

 

cả nhà đúng mười mống

thêm gia đ́nh Chính, B́nh

qua skype góp mặt

vui trọn mùa Giáng Sinh

 

thật ra chỉ hưởng ké

hương thơm của Chúa thôi

cho dù làm chiên ghẻ

cũng h́nh như có lời

 

quà cáp không có mấy

giá trị chẳng bao nhiêu

nhưng niềm vui ấm áp

chan ḥa t́nh thương yêu

 

quà riêng ta có được

quần, áo, vớ... linh tinh

đặc biệt quần sáu túi

gợi nhớ thời nhà binh

 

c̣n có vài ba cái

phong thư nhỏ ĺ x́

chắc đủ mua vài thứ

để xem, cần sắm ǵ ?

 

con búp bê thật lớn

không cần biết nói cười

hiểu được thơ ta viết

giao cảm được như người ?

 

mua thêm con chim hót ?

thôi, chim cá đủ rồi

mua chiếc xe bằng gỗ

mai mốt xuống đất chơi

 

phần ta chỉ có vậy

phần con cháu những ǵ

liệt kê dài ḍng lắm

cũng chẳng để làm chi

 

niềm vui của tuổi trẻ

nỗi vui của tuổi già

thể có khác biệt

nhưng cũng cùng thiết tha

 

ta xoa đầu bốn cháu

cũng thấy được Vincent

Kevin Ho bên Mỹ

quả thật vui trong ḷng

 

đang chuẩn bị dùng bữa

réveillon lạ đời

điện thoại réo hối hả

hóa ra Hoàng Trọng Bân

 

ơi người bạn tuổi trẻ

của bao mùa Noel

tập ta làm dấu thánh

nhớ đó rồi lại quên

 

bạn gọi thăm đúng lúc

nhắc lại nhưng người xưa

từ Thiếu Quân, Thạch Trúc...

đă cả những giọt mưa

 

thềm nhà thờ Đức Mẹ

sân nhà thờ Con Gà

đêm Sài G̣n ngột ngạt

đêm Đà Nẵng buốt da

 

kỷ niệm c̣n cả đống

vẫn êm đềm nguyên si

quả nhiên chưa ai lấy

của ta một món ǵ

 

năm sau, năm sau nữa

đời c̣n măi Giáng Sinh

riêng ta dù không chắc...

cũng yêu đời thật t́nh

 

hôm nay trời thật đẹp

ḷng ta cũng quá xinh

xin gởi đến tất cả

nụ hôn ta thủy tinh

    (Montréal, 17 giờ 59, thứ bảy, nắng, -1C, 25-12-2010

 

 

1.

mở mắt ra trực nhớ

hôm nay tranh ngôi vương

bóng đá đông nam á

đang sôi động đấu trường

 

mở máy t́m vài phút

đài bốn-một-không-năm

đang trực tiếp trận đấu

lực lượng khá cân phân

 

Malaysia có cơ

sẽ mở tỉ số trước

Nam Dương ở thế cao

nhưng đá không lấn lướt

 

hiệp một ḥa không – không

hiệp hai chẳng lâu lắm

Mă Lai ghi ba bàn

Indonesia chổng gọng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

2.

trời tiếp tục nắng đẹp

hôm nay boxing-day

ngẫm nghĩ cần ǵ sắm

để đi chen tha về

 

cặp chân hết muốn bước

cái ḷng c̣n ham vui

bỗng trở thành ba phải

tùy quyết định nhà-tui

 

bất ngờ con mèo ướt

cũng lười biếng nằm nhà

thôi mở xem phim chưởng

đẩy thêm một ngày qua

 

chợt Thái Tú Hạp gọi

chúc năm mới ngon lành

ngon th́ chưa chắc lắm

lành hẳn không ai dành

   (Montréal, 14 giờ 09, chủ nhật, nắng, 26-12-2010)

 

 

c̣n năm ngày cuối năm

xă lừ đừ... cúm

nghỉ lễ được hai tuần

niềm vui thành lưng lửng

 

trời thương không tuyết rơi

kéo dài chừng nửa tháng

khí lạnh như ma trơi

lớn dần vào năm mới

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lẹ thật, đă mười năm

của thế kỷ 21

ta mừng đă ăn nằm

trong cả hai thế kỷ

 

năm ngày cuối năm này

định làm thật nhiều chuyện

nh́n lại cái điệu này

chắc chỉ là mộng huyễn

 

vẫn thả bước bước loanh quanh

trong ổ t́nh chật hẹp

dừng ngắm mấy bức tranh

bụi nằm không khép nép

 

đứng ngó ra trời cao

từ những ô cửa sổ

nghe rơ gió th́ thào

nghĩ quẩn về vũ trụ

 

bắt gặp nét tuyệt vời

từ thể lỏng sang đặc

diễn tiến trong lúc rơi

từ từ hay tức khắc ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

xinh xắn những giọt mưa

thể là tuyết nhểu

trong giây phút đong đưa

chợt chuyển thành kiếp lạ

 

vớ vẩn nghĩ đâu đâu

cạn xợt như lỗ rúng

nhưng là điểm khởi đầu

giúp vơi nhiều chán nản

 

trong suốt ngày hôm nay

làm những ǵ chưa biết

bây giờ đang loay hoay

vật lộn cùng cây viết

 

mở một lúc cả ba

cái máy “c̣m” loại dỏm

một để gơ tà tà

một để nghe phim chưởng

một để đọc qua loa

thư bè bạn, tin tức

 

đă thản thốt giật ḿnh

với subject nóng hổi:

“Adieu Phạm Duy”

hóa ra chuyện đă cũ

 

dẫu vậy cũng ngậm ngùi

đọc lướt qua trở lại

cuộc đời như trận cười

hơn là một bi khúc

 

đă bảy giờ bốn lăm

xă vừa thức dậy

đi loanh quanh lại nằm

mở tivi xem hát

 

liếc thấy một Ư Lan

một Ngọc Hạ bát ngát

ấm hương sắc Việt Nam

ḷng bỗng dưng thèm hát

 

trời mây nắng ửng vàng

con quạ đen sà đậu

trực nhớ đàn hải âu

trốn tuyết bao giờ nhỉ ?

 

chú bạn tri kỷ

sóc lém lỉnh trốn đâu

năm nay quên lót ổ

cho chú mày mất rồi

 

tám giờ chưa thấy bóng

chiếc xe nào chạy qua

cả khu nhà trầm mặc

theo đường Charleroi

 

chẳng lẽ ngồi gơ măi

theo từng giờ hay sao

đặt xuống cái mắt kính

không thấy ai để chào

     (Montréal, 08 giờ 09, thứ hai, nắng, - 9C, 27-12-2010)

 

 

gió khúc khích cùng nắng vàng nháy mắt

cười nhạo hay là khích tướng ta đây

đă ba ngày chưa bước ra khỏi cửa

nhưng sẽ đi đâu với hai đứa mày ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

dù vẫn chỉ ngồi ngoan cho xe chạy

từ đường này qua đường khác theo hương

xăng tăng giá, Montréal bát ngát
mấy mươi năm chưa hết góc tư đường

 

cũng muốn chạy luông tuồng qua nẻo mới

nhưng hôm nay lối cũ vẫn ch́a tay

hai đứa mày yên tâm chờ đợi đấy

gió nhẹ thôi, nhưng nắng phải tràn đầy

 

ta sẽ bắt xe qua ḍng xa lộ

nhắm hướng tây mê mải chạy một lèo

sortie ra Jean Talon, quẹo trái

để đi vào Côte-Saint-Catherine

 

con đường cũ một thời từng qua lại

tối thiểu bốn lần thường nhật thân quen

đoạn ngắn chạy theo ŕa chân núi

với những villa trầm mặc, thiếu đèn

 

ta sẽ chạy qua Bourret yêu dấu

đường một chiều, lên dốc, rộng, thong dong

giờ thứ nhất và bốn năm ở ké

lội bộ, lái xe mặt đất thuộc ḷng

 

đường lân cận, đi th́ không quên được

thử gọi tên, chán thật nhớ không ra

h́nh như có Darlington, Van Horne,

De la Peltrie, Carlton, Lavoie...

 

Côte des Neiges tên đường, tên khu phố

vẫn đông vui tràn ngập bóng Á đông

Tàu, Phi, Thái, Việt Nam, Lào, Cam-bốt...

vàng trắng đen hội nhập thật cân phân

 

khó quên được những điểm ngồi một thuở

với đám bạn bè đă như máu trong tim

Nguyên Ngọc, Song Thao, Trang Châu, Lưu Nguyễn,

Hoàng Chiều Nhân, Nguyễn Đông Ngạc, Hồ Đ́nh Nghiêm,

 

c̣n ai nữa, những nụ t́nh thấp thoáng

Vơ Kỳ Điền, Phạm Nhuận, Hoàng Xuân Sơn,

suưt bỏ quên Lê Quang Xuân lững thững

lội bộ quanh năm giắt t́nh bạn bên ḷng

 

và dĩ nhiên bóng thập phương chẳng nhạt

những Trịnh Cung, Hồ Thành Đức, Đinh Cường

những Vơ Đ́nh, Nghiêu Đề, Thái Tuấn

Trần Doăn Nho, Nguyễn Hữu Chung, Khánh Trường

 

những Bé Kư, Phan Xuân Sinh, Vĩnh Điện

những Trần Hoài Thư, Thụy Khanh, Lâm Chương

những Tôn Nữ Liên Chi, Phan Ni Tấn

những Lê Hân, Bắc Phong, Chân Phương...

 

c̣n nhiều nữa, nhất thời không nhớ hết

những người đă về hội ngộ Montreal

Côte-des-Neiges vốn đă là điểm hẹn

của một thời t́nh nghĩa nở dạt dào

 

ta vừa lái xe đi vừa tưởng nhớ

từng nét môi từng hơi thở biết cười

mới mười mấy năm, chừ xa tất cả

tứ tán muôn phương, đơn độc qua đời

 

nguyện giữ thói quen cùng con tim cũ

mỗi cuối năm nhớ tưởng đến từng người

khẻ gọi lại danh xưng từng người một

nghe tên ngân chạm thấu nỗi ngậm ngùi

 

xưa gặp mặt, ta vụng về biếng nói

giờ xa nhau ḷng tưởng bất tận ngôn

sao lạ quá, nghĩ mà ra nước mắt

bạn ta đâu ? có biết được ta c̣n... ?

 

xe vẫn chạy, mắt nhạt nḥa bất chợt

ngậm trong ḷng bao thương tiếc vu vơ

muốn dừng lại đặt t́nh lên ngọn cỏ

may trời cho chút linh hiển hóa thơ

 

chợt rùng ḿnh, nhấn ga xe chạy tiếp

qua Barclay nhớ cụ Trương Bảo Sơn

đến Plamondon thương thầy Lê Hữu Mục

chạy đến đâu cũng kỷ niệm chờn vờn

 

bóng dĩ văng, hương chặng đời xưa cũ

lẽo đẽo theo ta qua mọi nẻo đường

gió, nắng hỡi hai đứa mày được lắm

đă tặng ta một ngày sống dễ thương

       (Montréal, 11 giờ 26, thứ ba, nắng chói chang  ,- 12C , 28-12-2010

            tên chữ nghiêng:  những người đă khuất)

 

 

bóng tṛn rồi bóng đá

sao không gọi bóng chân

túc cầu th́ Tàu quá

nhưng nghe ra cũng gần

 

thôi gọi ǵ th́ gọi

bóng xem tốt rồi

miễn đá xem cho được

đừng chơi quá trời ơi

 

hôm nay ngày quyết định

chiếc cúp Suzyki

Malaysia lợi thế

nhưng đâu đă chắc ǵ

 

bây giờ 6 giờ rưỡi

c̣n nửa tiếng đợi chờ

đài Việt Nam không chiếu

đành phải xem đài Lào

 

tôi đang ngồi nhấm nháp

ly trà xanh đầu ngày

nghĩ hoài không ra bạn

mời đến cùng xem đây

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

may quá vợ vừa thức

quả da c̣n chưa lăn

dụ nàng chơi cá độ

ai thua đăi đi ăn

 

ḿnh chịu nằm kèo dưới

với Indonesia

một vài lần nhảy dựng

để ủng hộ gà nhà

 

cuối cùng đố bạn biết

tôi thắng hay tôi thua

thắng thua ǵ cũng mặc

hăy đi ăn một phùa

 

thơ kể nên chấm hết

sau khi dứt câu trên

nhưng tính hơi lếch thếch

vừa xem vừa viết thêm:

 

Nam Dương quả hơi tệ

nhưng vẫn hơn Việt Nam

chiến thắng danh dự

sau khi lủng một bàn

 

giá như đừng đá hỏng

quả phạt đền đầu tiên

dẫu khó cũng nuôi được

chút hy vọng hăo huyền

 

Mă Lai chơi quá vững

đâu cần đèn laser

thắng ngọt, tuy chưa phải

sức mạnh như chẻ tre

 

cuối năm thua bà xă

một tô nhỏ Phở Bằng

xem ra thật xứng đáng

không có chi cằn nhằn

 

Nam Dương thắng 2 - 1

tôi có thu trận này

nhưng chắc chẳng xem lại

ai cần, gởi tặng ngay

         (Montréal, 09 giờ 00, thứ tư, sớm mai có chút tuyết, mù, - 7C, 29-12-2010)

 

tḥng thêm đoạn viết trên

sau khi đi trả nợ

thua cá với vợ nhà

đâu có chi đáng sợ

 

sở dĩ có đoạn thêm

vừa mới nhận được

từ bạn Hồ Đ́nh Nghiêm

bài “hát nhép” lả lướt

 

xin đăng trọn nguyên văn

cho gần xa thưởng thức

cảm ơn người bạn thân

cuối năm cho quà quí:

 

chầu ông Luân Hoán

kiếm mô ra mấy h́nh

đặc biệt hợp ư ta

gái dơ bụ đưa đít

bổ con mắt làm sao!

nhật kư thiệt vớ vẩn

nhưng đă lỡ chui vô

tḥm thèm ưa vô nữa

bao giờ mới xuất tinh?

năm cũ sắp bỏ đi

thấy ta đă già chát

đồng hồ kim đứng yên

nên chi khoái gái gú

chuyện có chi ngược đời?

nói thiệt nghe ông thầy

răng mà tui hợp ông

ưa coi môn túc cầu

lại ghiền xem gị cẳng

nhất là bọn đờn bà

lộ hàng bày suối khe

cực khoái nh́n hàng khủng

thèm mắm ruốc cách chi!

đưa tay ngắt cọng ng̣…”

de, de, nữa đi anh

có cần Viagra?

da, da, tới nữa đi

ba lơn chơi vài câu

hổng dám qua mặt thầy

ư nghĩa sống cuộc đời?

ui chào chớ lộng ngôn

vuông tṛn chữ tứ khoái

đă mệt bở hơi tai

nói như ông Bảo Sinh:

“cuối cùng tất cả chúng ta

đều lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân”.

(montréal, một ngày buồn wá, 11 giờ, -7c)”

 

  (Montréal, 16 giờ 30, thứ tư, âm u, 29-12-2010)

 

 

đúng sai ǵ cũng cải

một thói quen vợ tôi

cũng là một ưu điểm

để tăng thêm yêu đời

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tôi cũng chuyên môn cải

toàn những chuyện trời ơi

sai không buồn xin lỗi

đúng nói dai quá trời

 

những lời qua tiếng lại

ôn ḥa nhẹ nhàng thôi

cũng chỉ là tập thở

cho miệng lưỡi khỏi hôi

 

lâu ngày thành cái thú

thư giăn thật tuyệt vời

đề nghị ngành thể dục

ghi thêm một môn chơi

 

cuối năm kể chuyện cũ

không mục đích chọc cười

(chuyện vô duyên như vậy

giỏi lắm chỉ cười ruồi)

 

kể lại nhằm cụ thể

hạnh phúc gia đ́nh tôi

vốn vô cùng giản dị

như đă được làm người

 

cũng rút ra bài học

cải nhưng đừng nặng lời

không có chuyện thua được

ngoài đăi nhau niềm vui

 

nếu cặp nào bắt chước

vợ chồng già chúng tôi

xin chúc gặp hạnh phúc

giống chúng tôi, trọn đời

     (Montréal, 10 giờ 59, thứ tư, trời dễ chịu, -3C, 30-12-2010)

 

 

sáng nay đọc và sửa

những vớ vẩn lâu nay

cho câu chữ nghiêm chỉnh

cho t́nh ư tṛn đầy

 

chợt nhớ có bạn hỏi

in thành sách hay không

xin thưa chuyện hơi khó

nên chưa nghĩ viễn vông

 

lại in cũng vậy

không in cũng chẳng sao

không cứ ǵ thành sách

mới bớt phần tào lao

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

có chữ có h́nh ảnh

chân dung của mỗi ngày

dẫu riêng tư một chút

đă chắc ǵ không hay

 

một năm đă chấm hết

ngày mới sắp bắt đầu

bắt đầu đếm ngược lại

... 2, 1, 0... chúc nhau

 

xin Chào Mừng Năm Mới

nào Happy New Year

Bonne Année tất cả

mạnh nhà ai nấy về

 

giờ giao thừa buồn quá

xem ti vi càng buồn

đợi hoài không ai gọi

cả đệ tử diêm vương

 

đêm nay chắc thức trắng

không để nh́n pháo bông

để nghe ḷng trống rỗng

quê hương, trời đất không

 

vuốt mặt đôi ba cái

xem như chết lâu rồi

mắt vẫn mở trao tráo

vẫn chưa ngộ được đời

 

lăn qua hôn một cái

lăn lại chạm một nơi

bỗng dưng ḷng b́nh thản

bước thêm một chặng đời

          (Montréal, 16 giờ 31, thứ sáu, mưa nhẹ, +5C, 31-12-2010)

 

Luân Hoán