Tháng Ba Quán
Tưởng Tử Sinh
cả đêm nằm
ngủ ở trần
máu xanh máu
đỏ xoay vần luân lưu
sáng ra thấy
khỏe trong người
vén màn gặp
những nụ cười trước hiên
(Montréal, 09 giờ
16, chủ nhật, trời hanh nắng, 21-3-2010)
ngủ thấy đào
đất trồng cây
bới sâu gặp
lại chiếc giày năm xưa
điềm ǵ ? hung, kiết ? - chịu
thua
sáng nay sổ
mũi, trở mùa ? cảm ư ?
suốt mùa lạnh
chỉ lừ đừ
sắp xuân chẳng
lẽ khấu trừ ngày vui ?
hắt hơi, mặc
kệ, rung đùi
đọc “Tuổi Già Duy
Trác” vừa cười, vừa lo
(Montréal, 11 giờ 20, thứ hai, 22-3-2010)
ai làm cho ông
trời buồn
màu mây ảm
đạm như tuồng muốn mưa
gió thổi mù
suốt buổi trưa
chờ hoài chưa
thấy cô đưa thư vào
(Montréal, 13 giờ 56, thứ
hai, âm u, 22-3-2010)
thoảng nhẹ từng tiếng ngón
hoa
rơi mềm mặt kính thiết tha,
ngại ngùng
môi không giữ, phổi đi chung
nhịp tim xao động không ngừng
gọi ai
nằm nghiêng gối áp sát tai
mới hay mưa giọt lai rai bên ngoài
(Montréal, 07 giờ 51, thứ
ba, mưa, 23-3-2010)
mỗi lần có việc cần đi
ông trời như thể muốn
đ́ ta chơi
không tuyết th́ mưa tơi bời
quần thằng lười biếng
đáng đời trùm chăn
hôm nay có hẹn trám răng
mới ra xe đă lang ben ống quần
(Ville Saint Laurent, 12 giờ 20,thứ ba, mưa, 23-3-2010)
đêm qua vừa tuyết vừa mưa
sáng nay lẫn lộn tuyết mưa
vẫn c̣n
trời buồn có đất chịu
đ̣n
ta buồn hơi thiếu băi
cồn ghé chân
(Montréal, 05 giờ 30, thứ
tư, mưa và tuyết, 24-3-2010)
bè bạn đều ngon hơn ta
lấn tầm vóc, vượt xa chân tài
nhưng trong cuộc sống lai rai
h́nh như ta có cái xài ngon hơn
cái đời thường gọi
cái con
trọng điểm giao kết
nước non hữu t́nh
(Montréal, 09 giờ 02, thứ tư,
trời hừng nắng, 24-3-2010)
gắng viết những chữ biết
cười
để đi đoạn cuối
đời người thảnh thơi
đừng suy ngẫm kỹ bạn ơi
ngó tới xót ruột ngó lui ngậm
ngùi
(Montréal, 09
giờ 11, thứ
tư, nắng, 24-3-2010)
nhắm mắt đương nhiên
phủi tay
sao vẫn mong có cái này cái kia
cuốn sách có là mộ bia
sống c̣n chút ít râu ria với đời
?
(Montréal, 11 giờ 20,
thứ tư, nắng, 24-3-2010)
trưa hôm qua tuyết rút lui
sáng nay mặt nhật tươi
cười sớm hơn
riêng ta dù vẫn chập chờn
cũng rời vội cái ổ rơm
nệm, mền
ghi liền sợ lát nữa quên:
xuống lên cùng với cứng mềm nornal
bệnh lư minh bạch ngon lành
yên chí chặp nữa lái quanh phố
Tàu
(Montréal, 05 giờ 59,
thứ năm, nắng, 25-3-2010)
cầm lên rồi lại xếp vào
tay sờ mắt ngắm ḷng nao nao
buồn
một đời trân quí, yêu
thương
tâm tư, trí tuệ bốn
phương gởi về
ngàn lời kư tặng nằm kề
tự tại hít thở đề
huề bên nhau
trái-tim-trang-chữ ngẩng đầu
chờ được
đàm đạo người đời quanh năm
ta từng
được gối đầu nằm
được kẹp giữa nách được cầm trong tay
chừ, đời
đong đếm từng ngày
sắp xa tất
cả chúng mày sách ơi
hôm nào ta bỏ
đi rồi
các con gắng
phủ bụi ngồi b́nh an
(Montréal,
07 giờ 49, thứ năm, nắng, 25-3-2010)
vẩn vơ nằm
cạnh ngu ngơ
ngu ngơ nằm
kế vu vơ, khù khờ
chẳng dính ǵ
đến nàng thơ
nhưng c̣n tùy thuộc
nhà thơ dật dờ
không chừng ngáp
được ước mơ
ngứa tay nặn vội
ḍng tơ hững hờ
và rồi trong cái
ỡm ờ
ngang nhiên kết
tụ hồn thơ t́nh cờ
ơ... ơ...
một chặp ra thơ
biết đâu
được dán cửa vào, ḿnh em
(Montréal, 08 giờ
09, thứ năm, nắng 25-3-2-10
2
đoạn viết trong khi bộ nhiều ṿng từ pḥng
ngủ
qua pḥng sách)
nằm nghe lại
nhạc thời trang
nhớ thuở bổ
nhiệm làm quan vơ biền
nhát gan và cũng
rất hiền
chợt thành
tứ-đệ-đào-viên bên Tàu
đá bể “đài”
lính chụm đầu
đang kích dám uống
từng câu Nhật Trường
đá xong nằm
gặm nỗi buồn
hẹn mai mua lại
bồi thường hẳn hoi
cái radio thay
“đài”
không biết
thằng Tám giờ “dài phép” chưa ?
(Montréal,
13 giờ 52, thứ sáu, nắng, 26-3-2010)
Phan Ni Tấn hỏi: “... có giờ không
?”
thưa bạn, ngày kẻ ngồi không
làm ǵ ?
tôi đây, chẳng làm
được chi
loay hoay sợ cái
xuân th́ bỏ đi
xuân th́ ? – vâng, đúng xuân th́
c̣n thở th́
vẫn xuân th́ chớ sao
dù chỉ đi ra
đi vào
cũng không là chuyện tào lao đâu à
tiêu mở, tránh được sugar
vững hai đầu gối, lưng
và... châu thân
nhưng không sao, nếu bạn cần
điều chi vừa sức tôi mần
được thôi
(Montréal, 06
giờ 44, thứ bảy, mặt trời vừa lên,
27-3-2010)
đi ăn đám giỗ Trường
Kỳ
diện veston, cũng ra
ǵ lắm đây
bỏ bê nhan sắc
lâu nay
sửa soạn lại
chút, ngất ngây ḷng người
nói giỡn, khó
chọc ai cười
gặp tôi, em chắc
ngậm ngùi hoang mang
(Montréal, 14 giờ
00, thứ bảy, nắng, 27-3-2010)
hôm nay c̣n ǵ nên làm
?
vén màn cửa ngó,
nắng ḍm chào ta
xin thơ, sớm vậy kia à ?
chọn đi, chúng thấm ra da đây này
(Montréal, 07 giờ 39, chủ
nhật nắng ui ui, 28-3-2010)
nhận “meo” của Hồ Đ́nh Nghiêm
chợt nhớ lại thuở lim dim
ngồi thiền
cũng đều chân mạng thần
tiên
mỗi thằng đắc đạo
cách riêng của ḿnh
cùng điều nghiên một cơi t́nh
thơ văn thể hiện tùy khuynh
hướng nh́n
(Montréal, 12 giờ 59, chủ
nhật, nắng 28-3-2010)
màn cửa sổ vén cả đêm
nh́n mưa thút thít rơi trên đèn
đường
lơ mơ ngủ
gặp nhớ thương
buồn buồn
chẳng biết nhớ thương những ǵ
(Montréal,
01 giờ 21, thứ hai, 29-3-2010)
lâm râm mưa
suốt cả ngày
ngồi tại bàn
viết khoanh tay nh́n trời
mưa như thơ
rót vào tôi
những h́nh ảnh
sống từ thời xa xưa
thần kỳ thay
những hạt mưa
biến thành bong bóng vui
đùa trong sân
gợi nhớ ngay
Trần Huiền Ân
người bạn
chưa gặp một lần đă thân
ơi con thuyền giấy phong
trần
“ba ch́m bảy nổi” mười phần lênh
đênh...
và rồi cũng
thấy ra em
những con mít
ướt thường quên bụm hoài
mưa như giỡn, mưa lai rai
nhưng sao ươn ướt mi phai
dấu đời
(Montréal, 08giờ 08,
thứ hai, mưa, 29-3-2010)
ba mươi lăm năm
trước đây
lần đầu thấy rơ chân tay
cụ Hồ
nhớ liền “... mấy thước
vải thô”
giận ông thi sĩ hồ đồ ví
von
của em quả thật ngon hơn
(Montréal, 09 giờ 55, thứ hai, mưa,
29-3-2010)
hai, ba mươi cái hắt hơi
đẩy lui đêm mộng mị rời
khỏi tôi
đoàn quân dị ứng đến
rồi
năm nào cũng chọn mời tôi
đi đầu
(Montréal, 04
giờ 19, thứ ba, 30-3-2010)
Tháng Ba Găy Súng ông Huy
c̣n tôi súng đạn vẫn y như
hồi...
tiếc xưa không chịu bắn
chơi
vài em du kích để đời thêm
hương
nói đùa sao quá đổi buồn
h́nh như người vẫn
chưa thương được người
(Montréal, 13 giờ 09,
thứ ba, âm u, 30-3-2010
Cao Xuân Huy, Tháng Ba Găy Súng)
thỉnh thoảng ghé vào kiểm thư
người thương kẻ ghét hành
nhừ ngón tay
nhiều khi sượn mặt sưng mày
tưởng đang ḍm lén mỏng dày riêng
tư
vui tay hay vẫn xem như
người nhận là viên gạch dư lót
đường ?
(Montréal, 10 giờ 01, thứ tư, mưa nhỏ,
31-3-2010)
cơn mưa như giỡn dứt
rồi
thay quần đổi áo đi
chơi ṿng ṿng
trời âm u, ḷng rất
trong
cỏ nhiều chùm
trổ lá non mượt mà
vui chân bước
khá xa nhà
nh́n mông lung nhận
ra là cơi chung
những ḍng xe chạy
tứ tung
đến đâu, đâu
đến, về cùng những đâu
tôi đi lững
thững không đâu
để bớt căng
thẳng đợi chầu diêm vương
(Montréal, 12 giờ 05, thứ tư, âm u, không mưa,
31-3-2010)
Luân Hoán