Tháng Tư Hạnh
Ngộ Nụ Tình Thế Gian
sợ vợ mất
giấc nồng mai uể oải
bấm đèn phin sát
giấy viết vu vơ
nằm ấp sấp
cấn cái gì, khó thở
muốn làm thơ,
thơ chẳng chịu ra thơ
(Montréal,
04 giờ 43, thứ năm, 01-4-2010)
mặt trời
tắm trong mưa liền mấy bữa
vén mây nhìn còn
ươn ướt mật hương
ta lấp ló
rồi bước ra khỏi cửa
chia cho xuân nhịp
tim đập bất thường
trời đất
nhận hay không ta không biết
nhưng rõ ràng ánh
nắng đậm thêm hương
(Montréal,
09 giờ 00, thứ năm,chợt
nắng, chợt mù, 01-4-2010)
xin thông báo cùng
bạn bè, thân hữu
tôi vừa về
quê hương cũ định cư
cưới vợ
nhỏ, mời mọi người đến dự
nếu tặng quà,
đừng cho cá tháng tư
(Montréal, 10 giờ 21, thứ
năm, 01-4-2010)
truyền thống riêng, con gọi cha
bằng Chú
Chú hay Ba do quen miệng mà thôi
tình phụ tử vẫn như đời
thắm thiết
dù làm ngạc nhiên cũng khá nhiều
người
thời sinh tiền dẫu hào hoa bay
bướm
Chú nuôi con lận đận hết một
đời
rồi tự chọn cho mình ngày
nhắm mắt
sau tám mươi bốn năm, quyết
nghỉ chơi
không dám nhắc tình và công con nhận
trong tim con không chỉ có máu hồng
hơn ai hết, Chú hiểu ra
điều đó
nói thêm gì cho chữ nghĩa long đong
một ngọn hương đi kèm ba
lần vái
xin phép người đã khuất, lột
chuối ăn
Cha hảo ngọt gia truyền con nối gót
tuổi sống đời con theo
kịp Cha chăng ?
sẽ cố gắng, con nguyện
lòng cố gắng
mười lăm năm trước
mặt có là bao
ngày ngồi ngắm đất trời qua
rất lẹ
đêm gối đầu đâu
mấy giấc chiêm bao
khói hương tỏa cùng lòng con tan loãng
mắt Chú cười chừng
thấm ướt mặt gương
(Montréal, 08 giờ, thứ sáu,
02-4-2010 -
ngày giỗ thân phụ, lễ phục sinh )
nắng thắp nến
ngày Phục Sinh rực rỡ
nghỉ bốn ngày, bà
xã muốn đi chơi
tai chưa
điếc nên vẫn còn sợ súng
dẫu nợ giàu thêm
một chút xíu thôi
đành chấp
nhận xuống phố Tàu lẩn quẩn
qua Anjou nhàn nhã
thở lấy hơi
biết hạnh phúc
chắc đã là hạnh phúc
khi thịt da ta
đang khúc khích cười
(Montréal,
09 giờ 52, thứ sáu, nắng +27 độ C
02-4-2010)
ngồi theo dõi từng
trang đời Tô Hải
chợt nhớ về
thời thơ ấu Tiên Châu
nghe bà chị nghêu
ngao “Tôi nhớ mãi...”
bảy tuổi
đầu lòng man mát sao đâu...
(Montréal,
11 giờ 10, thứ sáu, 02-4-2010)
mỗi buổi sáng ra
thăm cây mận nhỏ
níu từng cành xem
lộc biếc ra chưa
thân trơ trụi
thâm đen như nhánh củi
đang âm thầm
uống hạt nắng giọt mưa
chừng tuần
nữa sức sống bừng trở lại
mới đây thôi mà
đã được tám mùa
như thường
lệ ta mời chim đến hót
ăn kê thơm
tắm nước mát vui đùa
ta cũng treo con
yến vàng lắm giọng
để chim nhà chim hoang
dã tranh đua
bên hàng xóm cô em nào
muốn chọn
đừng chọn
chim gù bởi đã bị thu mua
(Montréal, 08 giờ 51, nắng
+28 độ C thứ bảy, 03-4-2010)
vẫn còn chưng ông
Quan Công mặt đỏ
trong tủ
gương trang trọng bấy lâu nay
giận
tham vọng di truyền quân xâm lược
muốn đập ông,
nể nghệ thuật nới tay
(Montréal, 10 giờ 47, thứ
bảy, nắng, 03-4-2010)
thức không dậy,
nhìn mắt tình ngủ nướng
tai vời theo
tiếng cánh đập sau vườn
nhắm nghiền
mắt để thấy ra đủ cả
ba năm dài ở
quê nội thân thương
cửa sổ hé gió chui
vào rúc rích
tấm màn run như có
bàn tay xoa
âm thanh nắng
vỡ ra tìm chỗ đến
sáng mai trong lọc
nỗi nhớ nghìn xa
ta nằm
đợi, đợi điều gì không rõ
thời gian theo từng
bước máu trong tim
nghe cơ thể
còn rất đầy sức sống
thả xuống tình
nụ môi rất bình yên
(Montréal, 08 giờ 21, chủ
nhật, nắng rực rỡ, 04-4-2010)
huy động
vợ con chung tay góp sức
năm hai lần
dựng rồi tháo tempo*
làm thợ vịn,
nhẹ nhàng hơn thể dục
sao chân tay không
hứng thú chút nào
(Montréal, 10 giờ 10, chủ
nhật, nắng 04-4-2010
*lều che tuyết
trước cửa garare)
nhớ bữa
nọ tóc dài lười đi hớt
cô vợ
hiền ngứa mắt chợt ra tay
kéo,
lưỡi lam, lược, và... tôi chỉ đạo
loay hoay nửa
giờ rồi cũng xong ngay
cũng từ
đó, tháng hai lần đều đặn
bàn tay hoa nở rộ những hoa tay
hai mươi mốt năm tóc thơm tình
nghĩa
tiếp tục nồng nàn như sáng
hôm nay
(Montréal 08 giờ 30, thứ hai,
âm u 05-4-2010
Lý còn nghỉ lễ, ảnh chụp lúc 8 giờ 02
phút)
giữa buổi
trưa chạy ngang Pie IX
trời muốn
mưa, gió lành lạnh se da
nhìn quanh
quẩn chẳng gì nên thơ cả
mà vẫn
làm thơ, quả thật đúng là...
nhớ một
dạo Nguyễn Đức Tùng có hỏi:
“thơ ở đâu ? và thơ
đến từ đâu ?”
ta hớp
tớp để rồi thành quờ quạng
bởi tin
rằng thơ ở khắp mọi nơi
(Montréal, 14 giờ 31, thứ hai,
05-4-2010)
liền mấy bữa nhận
điện thư nhiễm bệnh
hóa ra có người phá Du Tử Lê
rất may máy móc của ta chạy
tốt
mừng bạn và ta tu được
chửi thề
(Montréal, 09 giờ 09, thứ
ba, âm u, 06-4-2010)
ăn ngon miệng và
được nhiều hơn trước
đã không hề
nở bề dọc bề ngang
lại có vẻ
thịt da đang co rút
may cơ quan
điện toán vẫn đàng hoàng
(Montréal, 09 giờ 15, thứ
ba, +15C, 06-4-2010)
hồi mới qua, tìm
con ruồi thật khó
ở lâu năm, coi
bộ dễ gặp hơn
hay tưởng
nhớ sản sinh ra ruồi muỗi
sống nhởn nhơ
làm ô nhiễm xứ người ?
(Montréal, 12 giờ 41, thứ
ba, 06-4-2010)
thằng bặn nhắn: “muốn mua
bằng tiến sĩ
mày gởi về chừng bốn chục ngàn
đô”
bằng như thật, giống
như quan chức vậy
vừa treo chơi vừa tu sửa mã
mồ
(Montréal, 07 giờ 20, thứ
tư, mưa, 07-4-2010)
muốn
điền đơn xin hồi dương quốc
tịch
về quê
hương sống hưởng lạc hưởng nhàn
thời
nhượng đất đảng cầm quyền
khuyến khích
khó làm dân
nhưng chắc dễ làm quan
(Montréal, 07 giờ 55, thứ
tư, +12C, 07-4-2010)
đã lâu
lắm không tin Lê Vĩnh Thọ
“Cõi Nhân Giam” cũng bị xóa mất
rồi
mày chịu khó nhờ em nào “chàng-hãng”
để bạn bè có thơ tình
đọc chơi
(Montréal, 08 giờ 01, thứ tư, mưa
nhẹ hạt, 07-4-2010)
trở lại cuộc chơi “Theo Gót
Thơ” người
cầm bút chì lên ngẫm nghĩ,
chợt lười
bàn phím ngó chừng như đang chờ
đợi
khất nợ
hay là bỏ trớt cuộc vui
chưa bỏ được đâu,
dẫu lười dẫu chán
đâu thể nửa chừng
phủi đít quay lưng
nhất định trưa nay bắt
đầu đọc lại
chưa biết thơ ai kéo Hà Khánh Quân
(Montréal, 08 giờ 12, ẩm ướt,
thứ tư, 07-4-2010)
trời sấm sét, chớp lằn
ngang vệt dọc
mưa càng to càng nhớ núi năm nào
ngó quanh quẩn chẳng tìm ra đá tảng
để ra nằm phơi rốn
nghĩ tào lao
(Montréal, 08 giờ
49, mưa to,
sấm chớp, thứ tư, 07-4-2010)
cây mận vườn sau hôm nay nhú lá
bé bé chưa bằng đầu đũa khéo
chưa
chống dù đứng chờ lắng
nghe lá thở
khúc khích thế nào giữa những bụi
mưa
(Montréal, 09 giờ 51, tạnh mưa,hửng nắng, thứ tư, 07-4-2010)
không ai bắt, không
ai cầm dao dọa
mình buộc mình
ngồi bật dậy đó thôi
nằm lẩn quẩn
với hình ma bóng quỉ
dễ nhập tâm thành
đồng bọn như chơi
(Montréal, 05 giờ 32, thứ
năm, chưa có mặt trời, 08-4-2010)
bạn Nghiêu Minh sưu
tầm tranh, ảnh ngộ
tranh ảnh không
cười, chỉ cù léc thôi
vắng bác Bút Tre,
thiếu ông Tú Mở
cười bâng quơ
nhiều lúc đủ yêu đời
(Montréal, 06 giờ 54, thứ
năm +9, dự báo mưa, 08-4-2010)
Hà Khánh Quân theo thơ Hà Nguyên Dũng
chưa ra đi mà
như đã đến rồi
Hà Mật
nơi nào ? đúng là
Gò Nổi ?
đã là gò chắc
không nổi cũng trôi
từ Gò Nổi
thấy Cồn Dầu một thuở
nơi đã lừng danh
lửa bỏng dầu sôi
Cồn và
Gò ai làm ra nông nổi...
chắc hôm nay lá
biếc lợp xanh trời ?
(Montréal, 09 giờ 41, thứ năm, mù, 08-4-2010)
nửa đêm qua phải quơ mềm
đắp kỷ
cả ba chân dài ngắn khác biệt nhau
trời trở lạnh dịu dàng mưa
thủ thỉ
chợt sợ ma, kéo tay vợ gối
đầu
(Montréal,
05 giờ 45, thứ sáu, mưa, +6, 09-4-2010)
mỗi tuần có đến hai lần
đổ rác
vợ hỏi chừng anh cần bỏ
những chi
ngó giuờng nằm rồi ngó sang
bàn viết
ngẫm ra mình mới thật đáng
đổ đi
(Montréal,
07 giờ 29, thứ sáu, đổ rác, 09-4-2010)
chưa mở đọc bài Lữ
Quỳnh vừa gởi
sợ quá giờ thơ giận trốn
thì nguy
dẫu vài câu vẫn phải cần có
hứng
kỳ vô phong đâu vẽ được
chữ gì
(Montréal, 09 giờ 47, thứ sáu,âm u, 09-4-2010)
nhận điện thư từ quê nhà
em báo:
mộ song thân sắp sửa bị di
dời
ngửa mặt ngó trời, mây bay
xốn mắt
đất vườn nhà tội
xương chẳng yên nơi
(Montréal, 00 giờ 34, thư bảy,
10-4-2010 )
1 giờ lên giường, ngủ đêm mùng Chín
6 giờ thức dậy, sống cho ngày
Mười
tính ra được gần hơn năm
tiếng mộng
soi gương
đánh răng thấy mặt vẫn tươi
(Montréal, 06 giờ 05, thứ
bảy, 10-4-2010)
bè bạn cùng thời đua nhau nhuộm tóc
còn ta vốn lười nên chỉ nhuộm râu
cũng muốn cạo đi, vợ
ngăn, để vậy
rủi chết nát thây, nhớ dấu
chôn đầu
thứ bảy, vợ hiền có
quyền ngủ ráng
ta ngồi bên chân xả láng làm thơ
con chim vươn vai, xua tay ngăn hót
sợ động hai nàng * đòi
lại giấc mơ
có tiếng chuông kêu, lạ, ai gõ cửa
vừa nhảy vừa bò ra đến
cầu thang
lắng tai nghiêng đầu xuống
nhìn phòng khách
gió dội cửa làm chim giả kêu om
lại bò trở vào cởi quần áo
tắm
mở nước ngâm mình ngâm cả
thơ luôn
thơ có ướt đâu vói tay
lấy bút
xé tấm lịch treo thả chữ luông
tuồng
quên mở hút hơi phòng mù hơi nước
tắm nóng tưởng chừng
như đang tắm hơi
gọi vợ - không nghe, gọi con - đi biệt
quờ quạng đứng lên suýt
trợt đi đời
quấn cái khăn lông to đùng, chùi
kính
cả đống thân truồng
sừng sững hiện ra
lạ quá, qua gương hình như có
khác
ngượng một giây thầm hỏi
phải là ta ?
ho chẳng ra ho cổ như ai bóp
cố khạc vài lần sợ
cổ họng đau
búng ngụm nước sôi thiếu điều
bỏng lưỡi
nuốt ực cơn ho như đánh
phủ đầu
lại nhảy vào phòng mở com chờ đợi
ngày nắng vừa lên rực rỡ mặt
trời
đọc lại bài Theo chân Hà Nguyên
Dũng
hôm nay nhờ Hân bỏ lên web chơi
chợt nhớ hứa theo chân em đi shop
thay một bữa đi quanh quẩn trong nhà
có váy chân dài chạm vai quấn quít
và mùi nước hoa xúm xít vẫn hơn
chợt nhớ bạn vàng Lại
Quảng Nam qua Mỹ
vác cả “ba không”** qua đấy, chạnh lòng
ước chi đồng hương hú
chơi một tiếng
mời uống cà phê qua “dây nóng”
chắc vui
tự hứa mai này bắt
đường dây nguội
mời hết bốn phương
huynh đệ góp cười
viết sảng thế này bao giờ
cho hết
để sẵn lời thăm lời chúc
ở đây
ai lỡ ghé vào đọc chơi, đều
được
chia nhịp tim tôi đang đập trong này
ngưng bút, cảm ơn một ngày
hiền hậu
cho bạn cho tôi cho cả mọi người
(Montréal, 07 giờ 49, thứ
bảy, nắng, +3C, 10-4-2010 ghi chú:
* vợ và thơ ** không nói được
tiếng Anh, khôngbiết lái xe, không có xe riêng)
Luân Hoán