Tháng Tư Hạnh
Ngộ Nụ Tình Thế Gian
qua điện
thư của bạn Lại Quảng Nam
giật mình vào toilet
ngắm dung nhan
đâu rồi cái phong
độ không già nhỉ
chắc rớt ngay
từ khi đến địa đàng
(Montréal, 08 giờ 12, chủ
nhật, mưa nhẹ, 11-4-2010)
thơ đã già
chưa hỡi anh bạn trẻ
thơ có trẻ không
anh bạn sồn sồn
trẻ hay già từ
trái tim con chữ
và không chữ nào
không có nụ hôn
(Montréal, 09 giờ 13, chủ
nhật, hanh nắng, 11-4-2010)
lâu ghê quá mới
được mời sinh nhật
mừng tròn tuổi
đầu một nguyệt san
lại chẳng
phải bao bì, hoa... lỉnh kỉnh
dại chi mà bỏ
dịp học làm sang
diện thật hách cái
quần màu lính cũ
tỉa
đường râu như sâu róm đàng hoàng
bè bạn đông
chắc nhìn nhau không chán
nhất là ai cũng
mũi tẹt da vàng
(Montréal, 10 giờ 18, chủ nhật ,nắng, 11-4-2010)
vợ
được một ngày congé
flottant
sẵn dịp
đi soi rọi máu hàng năm
y tá mũi
kim đều ngon lành hết
tất cả
bình thường, mình cứ rung chân
(Montréal, 07 giờ 40, thứ hai,
nắng, 12-4-2010)
tưởng vài chục người hóa ra
cả đống
đa số là khứa lão, ớn ghê
chưa
trắng, đen, vàng nuôi bao nhiêu mầm
bệnh
trời sinh trời diệt nhiều
lúc như đùa
(Montréal, 10
giờ 05, thứ hai, nắng, 12-4-2010)
cu tôi nuôi biết gù không biết gáy
treo lồng lên mãi lo ngắm trời xanh
mê mây trắng hay ngại lừa đồng
loại
cổ và mình
cứ nhúc nhích ngó quanh
(Montréal,11 giờ 29, thứ hai, nắng, 12-4-2010)
tiếng Việt chúng ta vốn giàu
từ ngữ
học đòi chi dùng tiếng Pháp,
chữ Anh
xin thông cảm bởi vì nhiều khi bí
hiểu không thông tiếng bản
xứ nên đành...
(Montréal,
12 giờ 18, thứ hai, nắng, 12-4-2010)
vâng, tôi ở đường Armand
Lavergne
bạn có lòng, thỉnh thoảng mời
ghé thăm
không rượu trà như danh nho
Nguyễn Khuyến
nhưng cam đoan có đủ chỗ
ngồi, nằm
vào phố xong, bạn tìm
đường PieIX
chọn hướng nord
đổ về ngã Laval
đường bốn dòng xe hai chiều vời
vợi
tốc độ năm mươi, tùy
đèn đỏ, xanh
gặp Charleroi cho xe rẽ phải
bỏ một đèn xanh hai arrêt dính
liền
ngọn đèn tiếp, bạn thong dong
rẽ trái
căn nhà tôi, chim thường hót
trước hiên
cửa không mắt như Hội An
xứ Quảng
nhưng có đèn nằm khắng khít
hộp thư
sau năm số: Một Một Ba
Năm Một (11351)
bạn gặp ngay một khuôn mặt
khật khừ
nhan sắc vậy nhưng lòng không
phải vậy
bạn có tình, mời thỉnh thoảng
ghé chơi
tôi hứa lấy hương thơ
thay trà rượu
ta thấm môi ngẫu hứng tán
chuyện đời
nhà không rộng và tình tuy khá hẹp
nhưng chẳng sao, tám, chín chục
triệu người
mỗi người ghé, tôi sẽ xin
giữ lại
một nụ cười người
đang thắp trên môi
(Montréal,
14 giờ 32, thứ ba, nắng, +9, 13-4-2010)
bài thơ
viết trong khi đang rửa chén
bạn có nghe mùi
mắm muối gì không
dòng
nước ấm vẫn đều đều tuôn
chảy
hương xà bong hóa
bột bốc thơm thơm
thơ càng lúc
càng cận kề đời sống
dù kể
chuyện đời không dễ thành thơ
xin cố gắng sống
thật thơ trước đã
thơ chẳng
phụ ai có lòng bao giờ
(Montréal, 06 giờ 21, thứ
tư, +6, 14-4-2010)
sáng, nắng,
nhưng mà vẫn còn khá lạnh
cộng sáu độ C, gió chạy lang
thang
kéo cổ áo cao, thắt thêm lưng nịt
đội mũ ra đi, hít thở
nhẹ nhàng
dạo chẳng bao lâu đến
gần tổ ấm
Nguyễn Văn Lục chừ chắc cũng
đang đi
không biết hoa tay của Đàn Chim Việt
thả bước thong dong với lý
luận gì
qua tiếp vài đường kể như
tạm đủ
cho ngày khởi đầu trở lại đi
rông
máy ảnh, cell
phone nằm cùng cây bút
thỉnh thoảng dừng chân quệch
quạc tiếng lòng
một đàn chim nhìn, vài đôi sóc ngó
cây nhú lá cùng ngọn cỏ chớm xanh
tất cả cung nghinh ta cùng cổ
vũ
một ngày bình an cho kẻ khá lành
(Montréal,
07 giờ 12, thứ tư, nắng, 14-4-2010)
nhận được hăm lăm
đồng qua bưu điện
gởi mua thơ, ta lơ lửng
cả ngày
từ trước đến giờ
lai rai vẫn bán
cuống rún lòng có dịp đi đó
đây
vừa gói sách vừa vẩn vơ huýt
sáo
giấy hay tình trĩu nặng cả
hai tay
hơn sáu trăm trang hồn liền
với chữ
Ổ Tình Lận Lưng e thật khó bay
với sức vóc này đậm đà
cước phí
kể như mình góp bưu
điện một tay
còn thừa ít đồng cũng là phần
thưởng
lót lưng ăn năm chữ nghĩa lâu nay
cái thú không là đồng tiền hiếm quí
lòng vui thêm bạn yêu mến gió mây
thơ thẩn làm sao đành chùng chân
bước
ngây dại như sông lững thững vơi
đầy
(Montréal,
08 giờ 23, thứ tư, nắng, 14-4-2010)
em nhớ nhé:
liền sau khi ta nhắm mắt
xin thiêu ngay
đừng để phút giây nào
tro xương sót
hãy cho vào bao rác
để trước
nhà, xe mang đổ, không sao !
đừng bày vẻ
cúng thờ chi phiền phức
sách báo mấy
chồng gom bỏ hết luôn
thả con chim hay cho ai
cũng tốt
và
đương nhiên em không được phép buồn
nhớ tuyệt
đối đừng tin cho ai biết
dù bà con cật
ruột lẫn bạn thân
cả con cháu cũng
không cần có mặt
một mình em cho lãng
mạn tình thâm
(Montréal, 02 giờ 02, thứ
năm, 15-4-2010)
mỗi một ngày
được một lần giúp vợ
rửa chảo
nồi chén bát buổi sớm mai
vợ sắp hồi
hưu thì mình mất job
nếu chẳng làm chi
lưng chắc thêm dài
(Montréal,
08 giờ 23,
thứ năm, nắng +6, 15-4-2010)
dỗ giấc không
xong dậy, hai giờ sáng
hé sáo nhìn, mưa
thút thít qua đêm
cành cây động
hình như chồi gió vướng
hàng xe nằm ngoan
ngoản ngủ lim dim
quay mặt lại,
ba giờ già hai phút
nâng gối che
nghiêng mặt vợ nhẹ nhàng
bật khe khẻ
ngọn đèn soi gục mặt
mở máy chờ, bàn
tay úp hoang mang
tròng kính lão chừng
như mờ dần lại
khăn giấy lau
vệt bụi mảnh như tơ
chợt thấy khát
sẹ mở chai nước lọc
hớp nhẹ nhàng
hồn chưa nở ra thơ
mặt hình mở microsoft word
trở đầu bút
chì, ngẫm nghĩ linh tinh
gõ một chữ,
gõ liền hai ba chữ
lộp độp
thơ treo mặt phẳng vô tình
vợ duỗi chân
mềm chao theo hơi thở
xoay ghế quay nhìn,
gượng nhẹ đứng lên
bốn giờ sáng,
đầu thấy hơi lảo đảo
hạ kính, đi vài ba
bước bồng bềnh
cửa phòng vẫn
đóng im, quay gót lại
ngã lưng lên khép
nép một bên tình
hơi thở ấm
hâm trái tim trẻ lại
nụ hôn hồng còn
ngái ngủ lặng im
(Montréal,
05 giờ 05, thứ sáu, đêm mưa 16-4-2010)
quả thật
nhờ đọc thơ tình Hoàng Lộc
đêm qua bù đêm
trước, ngủ thật ngon
có cả Chiêu Quân
nằm cùng ân ái
cảm tạ
Vương nương cùng Hoàng thi nhân
(Montréal, 08 giờ 26,
trời mù, thứ bảy, 17-4-2010)
ta chưa qua lớp y khoa nào cả
cho dù để thành y tá cũng không
nhưng ta đây là thầy thuốc chính
tông
với ít nhất một người là
con bệnh
danh sĩ đó vốn không hề
yểu mệnh
chỉ hay đùa thỉnh thoảng
ốm lai rai
dứt đau đầu cơn nhức
xuống bã vai
chuyển qua ngứa mon men vễ chỗ
ngặt
cái đầu
gối chợt tự nhiên cứng ngắt
năm ngón tay cũng
đôi lúc tê rần
máu như
tuồng chậm lại ở trong thân
thịt hao hụt làn
da dùn nhăn nhúm
trời trở gió
mũi sụt sùi cảm cúm
tuyết sắp rơi
gân chân giật liên hồi
dị ứng cỏ
hoa bụi phấn vậy thôi
đâu có khó khăn gì
không chẩn đúng
kẹt một cái: khó
kê đơn cho thuốc
nên buộc lòng
phải chạy đến đốc tơ
trước khi đi
bụng định sẵn thuốc nào
đang cần
đến để nhờ bác sĩ viết
cứ như vậy
ta trở thành thứ thiệt
ông đốc
tờ ngon lành nhất cho ta
năm qua năm
vẫn đi đứng tà tà
và chắc
chắn còn lâu mới đột qụy
viên thuốc thánh
một đời ta trân quý
là cô em vẫn
nằm cạnh đêm đêm
trong uống ngoài
xoa tình nở êm đềm
tiêu tán cả
những cơn đau lẩm cẩm
cảm ơn
đời ta còn ngon lắm lắm...
(Montréal, 09 giờ 17 thứ
bảy, nắng, 17-4-2010)
Luân Hoán