Tháng Tư Hạnh
Ngộ Nụ Tình Thế Gian
hăy đứng yên cho nội nh́n
thật rơ
nắng Việt Nam nhuộm hai cháu đen
ra
Ben xuống tóc, Vi rớt một
răng cửa
vẫn tươi vui, nghịch ngợm,
bănh, rất là
(Montréal,
10 giờ 15, chủ nhật, nắng 25-4-2010
sau ba tháng gặp lại Benny Le & Vina Le)
năm mươi mốt năm dài
đi chân gỗ
đại lộ, đường làng,
lối nhỏ... thong dong
cũng từ đó cái chân thừa cam
chịu
yên tâm qua một lối cũ
đường ṃn
(Montréal,
07 giờ 06, thứ hai, nắng, 26-4-2010 )
buổi sáng dậy chở cháu đi nhà
trẻ
trời mưa mù gió lạnh, nhớ
Việt Nam
miệng lạt nhách thèm cà phê thuốc lá
bỏ hết rồi sống thêm
được mấy năm ?
đường rộn ră sao ḷng im vắng quá
buồn bám chân thơ rục rịch lên
ḍng
tay mưa ướt đâu phải
là nước mắt
chặng cuối đời xót phận
kẻ lưu vong ?
(Montréal,
06 giờ 45, thứ ba, 27-4-2010, mưa, tuyết, gió +4C)
nằm ê lưng
mới hai giờ bảy phút
đêm ơi
đêm sao ḅ chậm như rùa
nằm ngửa
nằm nghiêng rồi nằm úp sấp
vẫn nỗi
buồn trơ một khúc gân thừa
mua lộp
độp hay tuyết rơi ngoài cửa
hăm bảy
tháng tư trở chứng sang mùa
không ngủ
được thôi dậy ngồi niệm Phật
tuệ trí trong
veo tâm nở hạt mưa
(Montréal, 02 giờ 14, thứ tư, 28-4-2010)
job không có
lương bỗng nhiên lại mất
thôi xách
xẻng ra dọn tuyết trước hiên
xúc
đổ về đâu công danh ảo hóa
tay
động nhưng tâm tĩnh lặng như thiền
(Montréal, 08 giờ 43, thứ
tư, âm u, 28-4-2010)
sẽ tiếp
tục tháo giày Pittsburgh
bốn trên ba như đă hạ
Washington
vẫn giàu nhất cúp Stanley vô
địch
dù mấy mùa qua chơi rất ba lơn
có điều lạ hay vía ta quá nặng
trực tiếp ngồi xem
thường hại đội nhà
nên cố gắng chỉ chờ xem kết
quả
lấy vinh quang đổi hào
hứng, quả là...
(Montréal,
07 giờ 10, thứ năm, nắng, 29-4-2010)
cơn ho đă bước sang ngày
thứ bốn
tưởng sơ sơ hóa dai dẳng ḷng
tḥng
nhớ lời mẹ “nếu khi nào
chó sủa*
uống nghệ trộn gừng pha
với mật ong”
tay sờ ngực lững thững vào pḥng
bếp
có đủ rồi những vị thuốc
dân gian
đang rót mật chợt nhớ ra
thiếu mẹ
tràng ho khan tắt nghẹn bàng hoàng
(Montréal, 08 giờ 50, thứ
năm, nắng, 29-4-2010
* chó sủa chỉ cơn ho)
con không hiểu cớ v́ sao ta khóc
khi ngồi xem lễ giỗ Tổ Hùng
Vương
ta cũng không hiểu v́ sao nước
mắt
lại trào ra khi chạnh nhớ quê
hương
chắc chẳng phải v́ tủi
đời lưu lạc
hẳn không v́ những lận
đận áo cơm
mỗi tất đất vốn là
từng gân máu
giữ xác thân có đầy đủ
linh hồn
trong hương khói tiền nhân
đang sống lại
ngh́n trùng xa vẫn c̣n đó cha ông
ứa nước mắt chẳng
qua v́ hổ thẹn
bất lực nh́n đời ḅn rút
non sông
(Montréal, 10 gíờ
07, thứ năm, nắng 29-4-2010
xem lại lễ giỗ tổ 10-3 tại Hoa
Kỳ)
dậy thật sớm
hạ cờ lưng chừng cột
ta một ḿnh đứng
lặng lẽ cư tang
không khăn trắng nhưng
đầu ta đang quấn
nỗi đau thương
ngày chính thức tan hàng
chuyện thắng bại
lẽ thường trong cuộc sống
ta buồn v́ ḿnh “quá date”
đấy thôi
giỡn một chút cho ḷng
b́nh tĩnh lại
nh́n tương lai quanh
quẩn một chỗ ngồi
kẻ đă hát “phải nuôi ngày... ôm tổ
quốc”
bỏ chơi rồi,
cũng đành vậy, biết sao
vẫn c̣n có hàng vạn
người lây lất
giữ trong tim ḍng máu đợi hôm nào
hôm nào đó lâu mau nào biết được
nhưng một điều chắc
chắn sẽ không sai
nhân
nghĩa sẽ thắng hung tàn bạo ngược
chết
hôm nay là để sống ngày mai
lời tiền nhân nhớ mơ
hồ như vậy
mười phần trăm hay chín chục
phần trăm
mỗi niềm tin nở bừng
trăm hy vọng
ta kéo cờ lên giọt nước mắt
lưng tṛng
(Montréal, 05 giờ 01, thứ sáu,
30-4-2010)
trưa ghé ông André xin đơn
thuốc
chà thẻ mặt trời* ngồi đáo láo
chơi
bác sĩ sính thơ giúp ta trẻ lại
không mấy mát tay nhưng mát nụ cười
(Montréal,
12giờ 00, thứ sáu, nắng +18, 30-4-2010
* l’assurance
maladie)
xem trực tiếp lễ tưởng niệm
mất nước
đọc bản tin mừng thống
nhất quê hương
tôi thấy rơ tôi một thằng mất
nước
chẳng biết nơi đâu chôn
nỗi u buồn
(Montréal, 14 giờ 37, thứ sáu,
30-4-2010)
mươi gốc hồng mua sol từ tháng hai
nuôi ở pḥng
ăn, chăm sóc lai rai
giờ đến lúc mang ra ngoài
đất nắng
lổ vợ đào chồng
đặt xuống hẳn hoi
tưới nước bón phân cùng t́nh
thương mến
hoa nở v́ hoa há phải v́ ai
cũng xin cảm ơn đất nuôi
trời dưỡng
c̣n thở c̣n chơi nhàn nhă dài dài
(Montréal, 16 giờ 09, thứ sáu,
30-4-2010
Luân Hoán