Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Năm Nở Nụ Hoa Vàng

 

 

 

 

 

hôm nay chín tháng năm

trời vẫn c̣n tuyết bụi

tội nghiệp cây hoa hồng

đứng phơi đầu chịu lạnh

 

đội mũ phở bước ra

đỡ nhành cành phủi tuyết

gió thoang thoảng se da

tưởng chừng ai đang liếc

                  (Montréal, 08 giờ 48, chủ nhật, tuyết bụi, 09-5-2010)

 

                                   

sinh nhật em trong mùa lễ Mẹ

một t́nh cờ thú vị phải không

bao nhiêu hoa, giàu lời chúc tụng

chẳng dành riêng cũng thấy mát ḷng

 

hai con gái t́nh như bằng hữu

mọi buồn vui thân mật xẻ chia

hai con trai ham chơi hời hợt

vẫn bao dung bảo bọc cưng chiều

 

c̣n một đứa em không sinh đẻ

cũng hết ḷng chăm sóc thương yêu

cái thằng ấy nhiều khi ngổ ngáo

ông trời con hoạnh họe đủ điều

 

em hăy cho hắn ta bài học

bỏ đói t́nh biết lễ độ ngay

hết hí hố cơm bưng nước rót

gia trưởng thành ngay gă ăn mày

                                (Montréal, 09 giờ 15, chủ nhật, mù, tuyết bụi, 09-5-2010

 

em dường như thể Phan Kim Liên (0)

ngày ngày mấy bận đảo qua hiên

ta tuy không phải Tây Môn Khánh (0)

sao mắt như tuồng cũng láo liêng

 

em xuất thân từ Thị Nại Am (1)

trong Lương Sơn Bạt rất nghênh ngang

vóc hương không có hoa sen nở

nhưng có mỏ vàng, có nghĩa trang

 

em cũng đến từ Kim B́nh Mai

cùng Lư B́nh Nhi, Bàng Xuân Mai (2)

sống trong nhung lụa say t́nh dục

Vương Thế Trinh (3) như đă tính sai

 

ta dẫu phục lăn một Vơ Ṭng (0)

cũng hơi có chút tiếc trong ḷng

cần chi Bế Nguyệt, Trầm Ngư (4)... mới

mở được t́nh thơ lên mấy ḍng

 

đời “vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương”(5)

ta ngưỡng mộ em hương chiếu giường

Tu Hoa, Lạc Nhạn(4)... suy cho kỷ

chẳng khác chi em chỗ vô thường

 

                    (Montréal, 09 giờ 11, thứ hai, nắng 10-5-2010)

                     0: hai nhân vật trong Thủy Hử và Kim B́nh Mai

                    1: tác gỉa Thủy Hử 

                   2:nhân vật trong Kim B́nh Mai

                  3: tác giả Kim B́nh Mai

                 4 : tứ đại mỹ nhân  Trung Hoa

                BN=Điêu Thuyền, TN=Tây Thi, TH=Dương Quư Phi,

                                   LN=Vương Chiêu Quân (5) thơ Vũ Hoàng Chương

 

anh hùng hào kiệt đều mê rượu

ta không hảo tửu, làm tiểu nhân

so vai đứng ngó đời ngang dọc

đái trong quần chuyện tiến thân

 

văn nhân thi sĩ đều hảo tửu

ta không mạnh rượu, làm thường nhân

bắt chước làm thơ chi cho mệt

làm t́nh nhẹ nhơm sướng hơn không

 

người xưa hữu lư, không sai lệch

nam nhi vô tửu kỳ vô phong”

ta đâu có thể bay ngàn dặm

đuối sức nhàn du bước ḷng ṿng

 

Lư Bạch bên Tàu ôm trăng chết

ta ôm ǵ để chết quang vinh

ngó đi ngó lại ngoài người đẹp

chẳng có ǵ hơn xứng với ḿnh

 

không làm cách mạng, không yêu nước

thỉnh thoảng buồn buồn chuyện núi sông

biết đâu tưởng nhớ mươi ngọn cỏ

cũng đủ làm nên kẻ có ḷng

 

nhiều khi cũng muốn nương hương rượu

viết bậy cho t́nh biết trổ bông

bao tử tim gan ... không chấp nhận

cũng đành xếp lại mộng viễn vông

 

phải hôm nay nhờ nắng đẹp

mươi câu quờ quạng đậu trong ḷng

thở ra may được đời hấp thụ

tụ lại thành ḍng đủ rửa chân

(Montréal, 09 giờ 39, thứ ba, nắng, 11-5-2010)

 

khổ qua rồi lại khổ qua

xào trứng nhận thịt cũng là khổ qua

cái lưỡi nghệ thuật không già

vị đắng ngấm măi hoá ra ngọt ngào

 

thật ra hương vị thanh tao

nhờ bàn tay ướp t́nh vào món ăn

trưa nay ta ngồi xếp bằng

gắng nhai nhỏ nhẻ ngại rằng đau em

 

khổ qua tôm thịt thơm mềm

càng nuốt càng ấm t́nh em đậm đà

khổ qua rồi lại khổ qua

bỗng nhiên ta nghiện như là nghiện em

               (Montréal, 10 giờ 52, thứ tư, nắng +9 C, 12-5-2010)

 

“L’aventure continue”

cuộc chơi c̣n tiếp tục đi đàng hoàng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tiếng c̣i rộn ră ngân vang

xe giong cờ chạy hàng hàng theo nhau

cờ ta năm ngoái cất đâu

sáng mai t́m lại rong chơi cùng người

đời vui ta cũng nên cười

cùng chung quốc tịch chung vui, b́nh thường

dễ ǵ chợt được dễ thương

em đưa mắt liếc phố phường long lanh

Canadiens de Montréal

bước vào chung kết ngon lành, miền đông

                           (Montréal, 22 giờ 01, thứ tư, 12-5-2010)

 

mừng chiến thắng hơi quá tay

bạo động đập phá thế này, mất vui

tuổi trẻ như thiếu tiềng cười ?

hay cười trong chuyện làm người buồn xo

điệi này ṿng tiếp thua to

định mang cờ móc vào kho, không đành

              (Montréal, 08 giờ 49, thứ năm, nắng +9C, 13-5-2010)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lan đất con đă nở hoa

lan đất mẹ xem ra hững hờ

không chừng đang bận làm thơ

hay hơi luống tuổi vẩn vơ ngậm buồn

bẹ lá xanh tốt b́nh thường

c̣n phơi phới những trăm đường hồi xuân

cũng như ta hơi lừng khừng

nhưng nếu có dịp tưng bừng dễ thôi

               (Montréal, 09 giờ 05, thứ năm, nắng, 13-5-2010)

 

sáng nay hút bụi, lau nhà

tự thăng lên chức quản gia ngon lành

chống nạnh đảo mắt nh́n quanh

thấy con nhền nhện tành hanh nghinh ḿnh

muốn đập một phát, th́nh ĺnh

nhớ ra không được sát sinh đàng hoàng

như hồi ông Đỗ Quư Toàn

bắt muỗi mở cửa nhẹ nhàng thả bay

từ từ ta đi rửa tay

sẵn sàng đón tiếp một ngày b́nh an

                   (Montréal, 07 giờ 45, thứ sáu, trời mù +11C, 14-5-2010)

 

 

nhận thi phẩm Phạm Cao Hoàng

thơ hay, in đẹp, mơ màng chút chơi

 

thấy ḿnh đang toát mồ hôi

cơng ngàn con chữ chạy chơi ngoài đường

một bà có vẻ cô nương

đưa tay ngoắc lại đ̣i thương mở hàng

sợ thơ vô cớ bị thương

ta lui chân lại nhường đường tiểu thư

 

thơ vùng vằng mắng: đồ hư !

cơ duyên lại chối từ, ngu chưa

 

nhớ ra ḿnh chẳng tay vừa

t́m môi, mất hút, gió đưa bụi đầy

cả ngàn con chữ trong tay

t́nh ta đă thả bay mất rồi

 

thơ ơi, thơ hỡi, thơ hời

c̣n thương nhớ ghé về chơi đàng hoàng

 

cảm ơn bạn Phạm Cao Hoàng

cảm ơn cả cụ bạn vàng Hoài Thư

họ Trần coi bộ giống như

trần thân in ấn hương từ bốn phương

 

cảm ơn chị Yến dễ thương

yêu chồng cho cả cái giường tự do

cảm ơn trời đất thơm tho

cho bạn ta măi nằm ḅ cùng thơ

cảm ơn ta vẫn dật dờ

mộng làm thi sĩ đến giờ chưa thôi

 

cái ḍng lục bát trời ơi

như dây thun viết hết hơi chưa ngừng

tạm dừng mai tiếp nghe cưng

ta hôn ta một miếng, mừng c̣n ngon

             (Montréal, 08 giờ 36, thứ sáu, hanh nắng + 12C, 14-5-2010)

 

nắng lọt qua màn ngỡ vầng trăng gọi

quờ tay ôm, em dậy tự lúc nào

ngày mới đến nói cười ngoài cửa sổ

nằm bần thần c̣n tiếc giấc chiêm bao

 

chiêm bao lạ nhưng gần như sự thật

thương cho ḿnh lụn bại bấy lâu nay

cũng tim óc mắt tai đầu đủ cả

nhưng lạ lùng như đang bị trói tay

 

bao nhiêu chuyện dở chừng đành bỏ cuộc

bao nhiêu lần xót ruột hỏng cuộc chơi

gần nhắm mắt gắng để đừng bước hụt

thắp bóng phù du gởi lại cũng ấm đời

 

ngày mới đến nắng cười vui ngoài cửa

năm đă đi 135 ngày

c̣n 230 ngày nữa

chẳng lẽ nào thúc thủ xuôi tay

                 (Montréal, 06 giờ 57, thứ bảy, 15-5-2010)

 

 

Luân Hoán