Tháng Tám Trải Cả Ḷng Phơi Hiên Đời
tuần trước đi
chụp phim
v́ rơi chai trúng ngón
gân sưng, xương b́nh
yên
bốn tuần giảm
cử động
chừ thay đổi bàn chân
đi vấp vẹo cả
ngón
đau kêu la rần rần
làm ta đâm lóng cóng
mở nước ấm
bắt ngâm
xong dán salonpas
nhẹ tay nắn ngay dần
em ậm ừ nhăn, trách
ta bảo em giă gừng
trộn nhuyễn cùng
muối bột
ta cẩn thận khom lưng
đắp lên băng
thật tốt
vái trời đừng găy
xương
nếu không mất cả
tháng
ta phải làm sương
sương
những việc nhà... hơi
chán
thứ hai nếu c̣n sưng
sẽ chở đi bác sĩ
lại phải vào chụp
phim
hết phải chừ
đến trái
em đau th́ ta đau
đâu có chi khác biệt
thịt xương đă
của nhau
nói chi chuyện tha thiết
lâu nay ta dành đau
ḷng, tay em chăm sóc
chừ ta có lần
đầu
để tỏ t́nh đùm
bọc
hăy nằm ngoan, ngủ yên
sớm mai dậy sẽ
bớt
ta sẽ bấm nồi
cơm
em ăn cùng nước
mắm
(Montréal, 06 giờ 45,
chủ nhật, b́nh minh yên lặng, 08-8-2010
ngồi đọc đi
đọc lại
câu hỏi của nhà văn
Hoàng Ngọc Tuấn gợi
ư
ḷng chùng những băn
khoăn
từ những cái “hoành tráng”
thường nảy sinh
nhỏ nhen
đại hội thành
hội đại
đă như là thói quen
cho dù giàu hoài bảo
tích cực lẫn quyết
tâm
cuối cùng chuyện
đổi mới
cũng nằm trong cái ṿng
chẳng thiếu
người tâm huyết
dư thừa người
chân tài
cả ngàn Trần Mạnh
Hảo
diện bích... trăn trở
hoài
bao nhiêu Tô Nhuận Vỹ
thắc mắc chuyện
đúng sai
đường đi
hội hướng tới
chệch mấy ngàn dặm dài
chẳng một Bùi Minh Quốc
phản kháng rất chân t́nh
cho dù chuyện yêu nước
đă thành chuyện linh tinh
hôm nay đă ngă ngủ
ḷi mặt ban chấp hành
“xới vật làng” đă ră
phục ngài La Foutaine
từ xa ngàn vạn dặm
tôi vẫn thấy rùng ḿnh
uống một ly
nước lạnh
mừng đă biết làm
thinh
cảm ơn Hoàng Ngọc
Tuấn
đă gởi chung thăm ḍ
xin chúc mừng các bạn
bị từ chối vô ḷ
(Montréal, 09 giờ 43, chủ nhật, 08-8-2010)
gần trọn ngày ở ngoài
đường
cũng v́ cái vấp bất
thường của em
chạy ṿng trong cái xui hên
câu thơ vẫn ở kề bên diệu
kỳ
ông bạn bác sĩ đưa đi
kiểm tra lưng cổ có ǵ hay không
chết không ngán, đau mắc công
xin tuân lệnh bạn hết ḷng động
viên
Lư chụp cái ngón chân nghiêng
ta chụp mấy cơi liêng thiêng dường
nào
radiologie Viau
như là ngày hội kẻ
vào người ra
hết hồn định
chạy thật xa
véo tay em lẫy, vậy là
tới luôn
bỗng dưng có dịp
ở truồng
ngồi đợi trong
một mét vuông cả giờ
tấm màn che buông hững
hờ
thiếu những đôi
mắt t́nh cờ hữu duyên
lên bàn, tuân lệnh nằm
yên
chuyên viên nắn thẳng,
bẻ xiên tung hoành
lombaire, cervical
hai mục, mười
một bức tranh đề huề
bước ra cứng cáp
chỉnh tề
về nhà em dọa coi bề run run
hồng huyết cầu chết, b́nh
thường
ḿnh không chết, sao lại buồn đâu
đâu
(Montréal,
21 giờ 09, thứ hai, nắng ui ui +28C, 09-8-2010)
chở vợ trở lại sở làm
tŕnh giấy bác sĩ hưởng nhàn mấy hôm
ngồi chờ như gă xe ôm
rập ŕnh coi bộ muốn chôm
chĩa ǵ
ngồi chán, thủng thẳng
bước đi
qua lại trước cửa, lầm ĺ ngó
quanh
trời hôm nay thiếu màu xanh
mây xám ẩm ướt sắp thành cơn
mưa
đàn bồ câu lượn đong
đưa
thả thân theo ngọn gió lùa chơi
vơi
nh́n chim thấy rơ chính tôi
lửng lơ t́m kiếm một nơi
ghé vào
tưởng vẩn vơ, nghĩ tao lao
cái ṿng ám ảnh đời đào thải
chăng ?
đường Pie IX thân quen
hai chiều xe chạy băng băng buồn
buồn
chờ lâu chưa thấy em phôn
về nghỉ hay ở lại làm hôm
nay ?
bàn chân chưa thể mang giày
dễ ǵ ngồi đạp máy may theo
cùng
với bao lo lắng ngại ngùng
ngày mai trước mặt một vùng mù
sương
chẳng phải một chút vết
thương
trên da thịt nhóm nỗi buồn
được đâu
niềm bi quan đọng từ lâu
như lũ vi khuẩn ăn sâu trong
ḷng
muốn phôn em, ngại không phôn
đành chờ em gọi... thành ḍng ca
dao
từng câu từng chữ hanh hao
ửng theo từng mảnh nắng
đào chân mây
lên xe mở máy quơ tay
seat belt định chạy... loay hoay lại
ngồi
(trước
cửa 8888 Pie IX, 08 giờ 02, thứ ba, âm u, 10-8-2010)
đưa vợ đến sở làm
xong
gặp chút thi hứng chạy rông
một hồi
thả mắt vào chốn xa xôi
xe người nối tiếp xe tôi thành ḍng
hôm nay gió nhẹ mây trong
trời xanh phơn phớt ḷng
mông mênh t́nh
xe c̣n bốn chỗ, rộng rinh
sao chưa thấy bóng tay xinh vẫy
cười
chạy cầm chừng đúng năm
mươi
hạ kính xuống ngắm
ngược xuôi cơi ngoài
bao nhiêu là cánh chân dài
đứng trong trạm buưt nặng vai
gánh đời
tự nhiên tôi thấy rơ tôi
quá nhiều bất ổn dở hơi dư
thừa
quẹo rồi quẹo, đă xong
chưa
bài thơ vừa chớm đă xưa quá
chừng
mươi câu ngần ngại ngập
ngừng
đến chưa kịp đậu
đă vùng bỏ đi
ư miên man miệng thầm th́
như niệm thần chú ly kỳ uy
nghiêm
trí tỉnh ḷng đă lim dim
thấy em nhan sắc đến t́m
hỏi thăm
nắm volant nhẹ xoay ṿng
bốn bề tám hướng ăn
nằm cùng thơ
(Montréal, 09 giờ 09, thứ
tư, nắng +24, 11-10-2010)
sắp sửa đến 0 giờ
tay gác trán lơ mơ
ngàn dặm xa bạn gọi
nói chuyện vẽ chuyện thơ
bạn hiền vẫn sung sức
mộng tưởng vẫn c̣n
đầy
hơi ngần ngại thời
cuộc
lưỡng lự muốn rửa tay !
con út (?) ba tuổi rưởi
vợ giữa ḍng thanh xuân
biết đâu chuyện may rủi
giữa quê-hương-vi-trùng
bạn c̣n thơ c̣n thẩn
c̣n nhận định phê b́nh
c̣n thơm tay họa phẩm
đời nặng nợ nhân sinh
một công tŕnh bao quát
coi như gói trọn đời
bạn ước mong để
lại
đang t́m người chịu chơi
tôi vui mừng cho bạn
phục tài th́ lâu rồi
mong bạn vững bước tiếp
chạm trán vào chân trời
cảm ơn bạn thăm hỏi
sức khỏe riêng và chung
tôi, gia đ́nh vẫn vậy
dù không xa đường cùng
sẽ làm như bạn nhắc
gởi về bản vẽ xưa
để bạn trau chuốt lại
những nét đời nắng mưa
sau cả giờ gác máy
giấc ngủ không chịu về
nhớ bạn th́ rất ít
nhớ Việt
bật đèn toan động bút
tiếc kỷ niệm trùng trùng
tắt đèn nằm nhắm mắt
trước mặt chàng Trịnh Cung
(Montréal,
06 giờ 02, thứ năm, nắng, +26C, 12-8-2010)
thứ sáu ngày 13
phương tây cho không tốt
đâu có ǵ xấu xa
khi ḷng trong như lọc
thấy trời đang nắng
gắt
và chẳng cực nhọc chi
tưới vườn rau của vợ
cho tươi tốt xuân th́
rau răm lẫn húng quế
ớt lùn lẫn ng̣ thơm
ngùn ngụt vươn sức sống
đằm thắm giàu tâm hồn
tôi tưới ḍng nước ngọt
tôi phủ nguồn nước trong
ṿi sen như mưa tỏa
mạch nước từ trong long
thương vườn rau nho nhỏ
thương ngọn rau xinh xinh
từ đôi tay nhỏ nhẹ
nở xanh những nụ t́nh
yêu cây và yêu lá
đâu khác chi yêu ḿnh
tôi thừa lệnh tạo hóa
làm mưa cho chúng sinh
chẳng có ǵ méo mó
chỉ là việc linh tinh
nhưng mỗi ngày nhờ nó
tôi sống thật an b́nh
(Montréal,
08giờ 45, thứ sáu, nắng, gió nhẹ +27, 13-8-2010)
t́m một việc làm chơi
trong khoảnh đời hưu trí
để đỡ ngẫm cái tôi
nhiều khi cũng thấy bí
bắt chước Hoàng Bích Quân
scan lại h́nh ảnh
của một thời dễ
thương
ḷng chừng như bớt lạnh
không biết được người
đẹp
đă xúc cảm ra sao
khi gặp lại h́nh ảnh
đă đi vào hư vô ?
riêng tôi gặp gần đủ
cả thế giới hôm nào
vẫn sống động như
thật
đâu cần phải chiêm bao
đây tôi thời mười chín
đây tôi thuở mười hai
đây tôi hồi mang súng
và đây ờ nước ngoài
mỗi thời có mỗi nét
mỗi nét ươm chút t́nh
trong hơn nửa thế kỷ
tôi vẫn là chính ḿnh
cảm ơn chiếc máy ảnh
cảm tạ người phát minh
bóng thời gian đọng lại
trong khoảnh khắc hữu t́nh
tôi nghe tôi đang nói
tôi thấy tôi đang cười
mặt mũi lúc tươi rói
nhan sắc khi ngậm ngùi
mỗi nét là tiếng thở
mỗi góc một nhịp tim
ḍng máu luôn luôn đỏ
khi vẫn nhận ra ḿnh
nếu bạn cũng rănh rỗi
hăy làm như chúng tôi
xem lại h́nh ảnh cũ
chắc chắn gặp niềm vui
(Montréal,
08 giờ 30, thứ bảy, nắng,14-8-2010)
Luân Hoán