Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Tám Trải Cả Ḷng Phơi Hiên Đời 

 

 

 

 

chẳng thể biết bàn tay nào hớt tóc

khi ấu thơ tôi, lên một lên ba

thời Tiên Phước, lên năm lên bảy

tóc nâng niu bởi tay mẹ tay cha

 

nhớ rơ nhất thời đă lên tám chín

mỗi tháng chờ ông hớt dạo qua nhà

chiều hoặc sáng hiên vàng đầy gió mát

choàng tấm vải thô vàng ố mở gà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tiến một cấp khi được thêm vài tuổi

ra góc đường, vỉa phố dưới tàng cây

mặt đối gương bụi nhạt nḥa, tróc thủy

nhưng ḷng vênh vang như đấng râu mày

 

rồi đến lúc cũng được ngồi bảnh chọe

dựa thẳng lưng hai chân gác như kiêu sa

mắt lim dim nghe mơ hồ tóc rớt

hoặc cười theo từng mẩu chuyện xuề x̣a

 

thời chơi sang, cứ hai tuần một bận

tóc tai tôi được trau chuốt lượt là

đến một dạo c̣n ba phân ngổ ngáo

đó là thời học làm lính hào hoa

 

đă quá nhiều những bàn tay xa lạ

đè đầu tôi cắt xén tỉa tà tà

tóc tôi đẹp hay chỉ là ổ quạ

một đôi phần tùy những ngón tài ba

 

năm hai ngàn lẻ hai tôi về nước

không cố t́nh, nhưng chợt được trải qua

ngồi cứng ngắt nghe đôi tay thiếu nữ

chải vuốt xoa ṿ cắt ép nhẩn nha

 

răng với tóc góc con người, hẳn vậy

chợt thấy trẻ ra hoặc có vẻ hơi già

phụ thuộc cả vào đôi tay thân thiện

tấm ḷng có chút đỉnh vị tha

 

một bữa nọ, lười đi, tôi phát hiện

tay người yêu ḿnh cũng rất tài hoa

tôi can đảm ngồi im cho nàng nghịch

vạn sự đầu nan... cuối cùng cũng qua

 

kể từ đó, tôi không lo đầu tóc

thường cuối tuần gần cuối tháng rề rà

vợ thương, nâng tóc chồng gọn nhẹ

văi tràn lan, đen một khoảnh sàn nhà

 

nhiên có một đôi khi mũi kéo

lỡ tay đi rất êm ái vào da

hoặc ngọn lược không may làm tóc rối

nụ cười hiền xoa lên tiếng xuưt xoa

 

chiều hôm nay lại được ngồi ngắm vợ

thật khéo tay làm đẹp cho ông già

tóc chớm bạc nhưng sợi t́nh trẻ lại

vẫn c̣n đang tuần trăng mật đây mà !

          (Montréal, 15 giờ 22, chủ nhật, nắng, 15-8-2010)

 

 

mỗi năm một cuốn Phiếm

dày cộm mấy trăm trang

nếu đè đầu đếm chữ

đă vượt trên cả ngàn

 

đến nay đă tám cuốn

Nhân Ảnh của Lê Hân

đă đứng tên xuất bản

sức sống vẫn thong dong

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nếu thọ bằng thân phụ

bạn c̣n đến chín năm

vị chi chín tác phẩm

bạn đọc đang chờ mong

 

Phiếm bạn được văn giới

mổ xẻ tán thưởng nhiều

tôi không cần thật, dối

ba hoa thêm đôi điều

 

nhưng dĩ nhiên phải nói

lời chân t́nh cảm ơn

bạn đă rất ưu ái

cho tôi ké ba lơn

 

cũng cần nên nói

một đôi người không vui

cho rằng tôi với bạn

mặc áo thụng vái nhau

 

nhiên không cần phải

làm cô đào Thanh Nga

nhưng có ǵ không tốt

đồng cảm mở ḷng ra

 

chắc hẳn mỗi bạn đọc

sẽ nắm được nội dung

từng vấn đề bạn phiếm

để học hỏi, vui cùng

 

hôm nay ngồi rănh đọc

Phiếm 8 có Ái Lan

ḍng nhật kư vớ vẩn

chủ đề lang thang

          (Montréal, 11 giờ 19, thứ hai, mưa mù, +27, 16-8-2010)

 

vừa nghỉ chơi với Bell

sau 25 năm gắn bó

t́nh nghĩa như bột bèo

vẫn thấy buồn lấp ló

 

cho dẫu ṣng phẳng thôi

tiền trao th́ cháo múc”

lạnh lùng theo cuộc chơi

đúng hợp đồng, thủ tục

 

ǵ cũng có ơn

tiền bạc không thể trả

chút bịn rịn trong ḷng

xin thay lời hậu tạ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ngồi gói những vật tư

gởi hoàn cho nghiệp chủ

buồn như thời trả thư

cho những người yêu cũ

 

ḷng ta, lạ th́ thôi !

thể hơi lố bịch

vớ vẩn những bồi hồi

đâu phải là đóng kịch

 

thôi tạm biệt cùng Bell,

Sympatico vậy

năm sau biết chừng đâu

chúng ta lại hội ngộ

      (Montréal, 10 giờ 50, thứ ba, nắng, 17-8-2010)

 

em đau chân cũng bắt thăm cắt cỏ

ta đâu nở ḷng chơi lận ăn gian

sáng sớm đành ra làm anh hảo hán

sát phạt thẳng tay giặc cỏ lan tràn

 

mỗi một ngọn là một thằng bành trướng

mỗi một mần là nguồn cội xâm lăng

đă lấn đất chiếm đảo ta, được lắm

vênh váo đi, ta sắp sửa san bằng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ḷng ngẫm nghĩ, tay hân hoan đẩy, kéo

cái máy đi trước dây điện ḷng tḥng

chân nới bước tay khi lơi khi bóp

gió vu vơ như hát đồng ḷng

 

giặc cỏ tuy mặt ngoài thân thiện

nhưng mộng bá quyền giấu khéo bên trong

mười sáu chữ vàng chẳng qua đống rác

môi kín nên răng cái rụng cái long

 

ta chẳng dễ cho lũ mày qua mặt

vẫn con đây uy vũ những Ngô Quyền

Hưng Đạo Vương vẫn đời đời hiển thánh

một cơi trời Nam thu lại y nguyên

 

giặc cỏ bị cắt đầu... cứ mọc

th́ ta đây cứ cắt bỏ đi ngay

cuộc đời quả thật khó tu thành Phật

ư niệm hung tàn, nhưng chẳng thể xuôi tay

     (Montréal, 10 giờ 02, thứ tư, nắng, 17-8-2010)

 

 

ngồi quan sát tái khám

ngón chân xinh của em

nh́n dáng vẻ nhăn nhó

nhớ mít ướt... mà thèm

 

h́nh như em đau lắm

hai tuần mới chỉnh xương

đứt tay c̣n thút thít

huống hồ... chuyện bất thường

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

phải chi ngày hôm đó

ta đừng làm tài khôn

chở vào bệnh viện

hẳn bây giờ đỡ hơn

 

đă lỡ rồi gắng vậy

em yêu xin hăy ngoan

nhiều lắm nghỉ vài tháng

xem như được hưởng nhàn

 

em đừng lo ǵ cả

trong rủi có cái may

biết đâu sẽ nhờ đó

em hưu sớm, cũng hay

 

nhưng theo lời bác sĩ

chuyên khoa Nguyễn Tuấn Khoan

xương nứt một chút xíu

không có ǵ bi quan

 

tuần sau chụp phim lại

tuần sau nữa kiểm tra

tốn công không mất của

nhờ y tế Canada

 

một đời giàu vất vả

hai mươi lăm năm liền

chưa hưởng tiền thất nghiệp

bây giờ may có duyên

 

nếu được nghỉ hai tháng

chômage maladie

rồi rề rà sau đó...

em hơi đâu lo ǵ

 

nợ nhà, nợ mua sắm

bảo hiểm xe và người

thuế đất, thuế trường học

cũng hơi bị khó vui

 

nhưng rồi đâu vào đó

em nghĩ có đúng không

trời sinh voi sinh cỏ”

miễn sống bằng tấm ḷng

 

không ba xu triết lư

không lạc quan viễn vông

em đứng dậy bước thử

tay anh đỡ bên hông

        (pḥng mạch bác sĩ Lang, 11 giờ 20, thứ năm, nắng, 19-8-2010)

 

mấy hôm nay lên giường hâm hai giờ rưởi

sớm hơn thường lệ một vài giờ

vẫn giữ đúng thói quen xưa cũ

nhắm mắt nh́n ḷng dạ lơ mơ

 

rồi lặng lẽ thiếp đi vài tiếng

mở mắt nghe ḷng dạ bần thần

quơ mền đắp kín phu ṿng bụng

ngộ thịt cười, máu hát châu thân

 

chớm run run, tắt đi máy lạnh

soăi chân tay bất động nằm suông

hai con mắt đương nhiên vẫn nhắm

sợi gân xanh ễnh ễnh ươn ươn

 

chợt thấy nóng ran, bật máy lạnh

nằm hồi lâu lại phải đắp mền

đêm rỉ rả đi ngoài hiên vắng

như đồng hành ư nghĩ lênh đênh

 

rồi ngủ thiếp mấy giờ không biết

chỉ thấy ta lên một đỉnh đồi

không cỏ lá, toàn xương rồng và đá

cao đều nhau, lặng lẽ ngóng trời

 

đồi không xanh, mênh mông xám xám

im lặng lạnh tanh như băi hương hoa

lạnh sống lưng, quay đầu đi xuống

chợt ngỡ ngàng gặp má, chị ta

 

đứng một phút, định thần nh́n rơ

làm sao lầm những kẻ thân yêu

và chị đều màu áo đỏ

hai vạt dài chao động bước đi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

chị gọi lớn, nhưng má không cười hỏi

ta ngu ngơ tưởng đă phạm lỗi ǵ

trong tích tắc má, chị đi mất bóng

ta rùng ḿnh chợt qụy xuống như qú

 

bỗng giật bắn nghe gai châm đầu gối

đứng phắt lên lại ngă xuống sườn đồi

gai xương rồng hay đá đâm không biết

trở thế nằm tay chân mướt mồ hôi

 

khuất núi năm hưởng dương 56

chị về trời thọ đă quá bảy mươi

hai ly biệt xót ḷng ta lâu lắm

nhưng cả hai vẫn như lúc xa đời

 

dưới âm phủ h́nh như không có tuổi ?

hay chôn th́ chôn đâu hẳn xuống âm ti ?

và chị cùng những người thân yêu khác

đang ở đâu, đang thương nhớ những ǵ ?

 

ta mai mốt về đâu khi xuống đất ?

gặp những ai ? thương nhớ về ai ?

đêm qua đêm không đêm nào không gặp...

cứ như tuồng sắp hạnh ngộ nay mai...

      (Montréal, 08 giờ 42, thứ sáu, nắng, +14 – 21 C, 20-8-2010)

 

 

bảy giờ sáng dậy đi thị sát

một nửa con đường Charleroi

mọi ngă vào đều barrer cả

cấm đậu xe suốt mười lăm giờ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lễ hội nhỏ hàng năm tổ chức

trên con đường này giữa mùa hạ xanh

văn nghệ, ăn quà, vui chơi, mua sắm

CHARLEROI EN FÊTE ... ngon lành

 

sân khấu chính gần nhà Dũng-Bích

người đông vui tiếng nhạc xập x́nh

hứng, xách máy ra quay h́nh ảnh

thỉnh thoảng đứng im, làm dáng, chụp h́nh

 

bốn đứa cháu đều huề nội ngoại

hai thằng cu tinh nghịch như ǵ

hai con bé nói cười ca hát

lẫn lộn tiếng tây tiếng Việt-trung-kỳ

 

đời nhẹ nhơm yên vui quá đỗi

hay !” - “ça va” - “comme ci comme ça”

trong khoảnh khắc tôi ngộ ra: hạnh phúc

rất bao la, không ở đâu xa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

đời thân mật vỗ vai ḥa nhập

tôi săm se từng tiếng nói cười

khoe với bạn da đen da trắng

ngày hôm nay tôi thật sự vui

 

ngóng không thấy nhà văn Nguyễn Văn Lục

gần đây, chắc lười biếng ra chơi

chữ tốt văn hay nhiều khi khó rỗi

chẳng như tôi thừa một góc đời !

 

bốn đứa cháu xếp hàng chờ họa sĩ

vẽ chim, hoa, bướm, thỏ... lên tay

những h́nh ảnh thân quen trong cuộc sống

thở hồn nhiên trên nhánh tuổi thơ ngây

 

đi đă mỏi đứng nghe ḥa nhạc

dàn kèn đồng xoáy ngọt không gian

hồn trôi nổi theo từng cung bậc

giữa trời vui ḷng rộn mơ màng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nắng không nổi, mưa chợt rơi vài giọt

thôi về xem thi hoa hậu Việt Nam

những gái Việt nhiều nơi trên trái đất

những hoa khôi,  là những nữ hoàng

 

Vy, Mây, Khanh và dĩ nhiên tất cả

những thí sinh hoa hậu cũng như nhau

chiếc vương miện đă chắc ǵ chính xác

nhất là khi... thật lắm chuyện đau đầu

 

một ngày nữa giúp tôi giàu tuổi thọ

cảm ơn đời vẫn thân ái cho hương

cảm ơn bạn đă theo tôi đôi phút

những câu thơ rất đổi tầm thường

      (Montréal, 17 giờ 59, thứ bảy, âm u, 21-8-2010)

 

Luân Hoán