Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Tám Trải Cả Lòng Phơi Hiên Đời 

 

 

 

 

đưa vợ đi hớt tóc

ở chỗ người quen thân

không phải vì tình nghĩa

vì hợp gu bình dân

 

trước khi đi, vợ bảo:

“anh hớt trớt cho xong !”

nhưng ta biết lượng sức

chỉ có tài tỉa long

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

cho dù khéo tay thật

cũng chỉ để vẽ hoa

làm thơ hay hốt rác

xoa bóp hoặc quyét nhà

 

ta nói rất thành thật

xin đừng cho là ngông

đâu phải ngông dễ lắm

khó hơn ghẹo má hồng

 

em ngồi hớt ngoan nhé

ta chạy quanh một vòng

côte des neiges quen quá

người đó mà xa lòng

 

Phi, Việt, Lào, Miên, Thái...

một rừng người Á đông

ngó qua đủ vui mắt

không quá xa núi sông

 

dừng xe trước Phở Bắc

bụng định vào Hoài Hương

nhớ trực còn thiếu vợ

rồ máy xe chạy luôn

 

rước vợ xong lại chạy

bỏ qua nhiều quán ăn

chẳng phải không đói bụng

nhưng tiết kiệm cho quen

 

mù làn mưa nhẹ

gió mỏng nhưng dài hơi

ông trời đang trở bệnh

huống chi là thằng tôi

           (Montréal, 15 giờ 40, chủ nhật, 22-8-2010)

 

nhớ thời ở Quảng Ngãi

tại 43 Phan Bội Châu

tám phòng, chín thằng ở

xài chung một nhà cầu

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ta, Vương Thanh là lính

thường đánh lẹ rút nhanh

chỉ mấy anh nhà giáo

thường chấm bài, vẽ tranh ?

 

nhất ngài Hà Nguyên Thạch

khi chiếm “tổng hành dinh”

đủ ôn văn luyện võ

làm cả thơ tình

 

Nghiêu Đề thường phát biểu:

không chỗ nào hiển linh

bằng nơi ngồi đại tiện

nên chàng thường cầu xin

 

anh tư của tứ khoái

ngày nào cũng thăm ta

hôm nào chậm chân bước

bần thần cứ như là...

 

vốn nhờ đã giải ngủ

cộng vắng vẻ thanh nhàn

ta tập được thong thả

đủ giờ giấc mơ màng

 

chuyện rề rà không hiếm

nếu không nói rất thường

ngồi ngẫm nghĩ vớ vẩn

rồi viết thành chữ luôn

 

 

hôm nay cũng như vậy

vợ con đã vắng nhà

mình ta vào “nội sảnh”

đợi tùy hứng tà tà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bài thơ không có chữ

khi nằm trong trái tim

khi nằm trong trí óc

khi chưa hề suy, tìm

 

bài thơ đã có chữ

đã có đủ thịt da

đã có cả hơi thở

mấy người liếc qua

 

bài thơ này cũng vậy

được viết được nơi đây

chưng ảnh ra làm chứng

hay dở hay dở hay ?

 

làm thơ không lệ thuộc

vào một cõi viết nào

yên tĩnh và đơn độc

vẫn hơn chốn ồn ào

     (Montréal, 8 giờ, 14 thứ hai, hanh nắng,+23, 23-8-2010)

 

kết quả chụp X quang

về xương cổ xương sống

xương lưng lẫn xương mông

đều bình thường như mộng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lạ chưa cổ vẫn đau

nhất là khi nghiêng trái

hơi phiền khi lái xe

lúc nhập vào xa lộ

 

vợ có kinh nghiệm riêng

chỉ dẫn cách nằm ngửa

cho cổ quá chân giường

thòng hẳn đầu xuống đất

 

cái đầu đâu bao nặng

ngoài mặt mũi linh tinh

cộng thêm óc và tóc

đã là chân dung mình ?

 

cần cổ bị kéo giãn

tác động những sợi gân

quả thật có hiệu nghiệm

nghiêng thêm được đôi phần

 

cảm ơn nữ bác sĩ

chuyên khoa về đoán mò

cũng may đầu ta nhỏ

chẳng như chỗ khác to

   (Montréal, 10 giờ 12, thứ ba, nắng, 24-8-2010)

 

 

chỉ giống được ông bố

thích ăn vặt mỗi đêm

vào khoảng chín giờ tối

hoặc sâu về nửa đêm

 

thời còn ở quốc nội

bánh ú nóng, bánh mì

thích nhất là mì-gõ

trứng lộn, một đôi khi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

qua đây thời gian đầu

táo, lê, cam, nho, chuối...

thời điểm hiện thời

khoai lang là số một

 

không ăn bụng lửng lơ

lòng thấy như thiếu thiếu

cảm tưởng như ai cào

bằng những lời nũng nịu

 

hôm nay đến bảy giờ

buộc lòng phải khóa miệng

phải nhịn trên mười giờ

mai thử máu toàn diện

         (Montréal, 12 giờ 06, thứ ba, 24-8-2010

 

xét nghiệm máu tại đâu ?

lẩn thẩn nghĩ, đau đầu

rất muốn vào bệnh viện

lại ngại ngồi chờ lâu

 

thì thôi đến chỗ cũ

CLSC

gần nhà hẳn rất tiện

nhất là lúc trở về

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

sáu rưởi đã có mặt

xếp hàng đã quá đông

hóa ra đời chẳng một

mình ta sợ viễn vông

 

rút được số bảy chín

thứ tự, hên xui gì

chờ ghi danh vào sổ

lạ, lòng run, thật kỳ !

 

bỗng dưng thấy cô độc

ngồi giữa đám đông

lấy máu nhiều hay ít

xong rồi chóng mặt không ?

 

đã bao lần xét thử

vẫn cứ lo phập phồng

hơn cả lúc ra trận

thế mà bảo già gân

 

lúc về có lạng quạng

lái xe có lạc dòng ?

chắc là không đến nỗi

hơi đâu lo lòng vòng

 

máu chỉ lấy bốn ống

nước tiểu hai lọ con

xong xuôi lại chụp ảnh

chưa thấy nét hao mòn !

 

bệnh gì rồi cũng thế

sẽ thí cái thân già

nhưng dễ gì bỏ cuộc

ta còn trẻ kia mà

 

chín giờ, Lý gọi hỏi:

đã xong chưa ?,  ok ?

nhớ ăn, uống nhiều nước !

cảm ơn cô hiền thê

   (Montréal, 09 giờ 45, thứ tư, nắng, 25-8-2010)

 

một ngày của người rỗi việc

lẩn quẩn tới lui trong nhà

dễ gì gặp được đôi chuyện

đủ đẻ thêm trò ba hoa

 

trót chơi cái màn nhật ký

chẳng lẽ gác bút làm thinh

mỗi ngày tìm gì đáng nhớ

để xào nấu chữ linh tinh

 

ví như hôm nay chẳng hạn

sáng ngồi chờ đợi đến trưa

mấy lần gặp phôn quảng cáo

mấy lần ngỡ có... gió lùa !

 

tiếp tục chờ giờ tan sở

vợ về, à bữa hôm nay

em đi chụp phim chân lại

thế là có việc làm đây

 

ngón chân em yêu lỡ nứt

ba tuần vẫn thấy còng sưng

chỉ thuần bóp gừng trộn muối

vài ông bác sĩ dòm chừng

 

ông bà ngày xưa từng nói:

“chó liền da, gà liền xương”

con người là loại thần thánh

sẽ liền luôn cả yêu thương

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ngón chân  từ từ sẽ khỏi

tuần này chưa bớt, tuần sau

tuần sau chưa lành, tuần nữa

có ta em chớ ngại đau

 

hãy chịu khó đi cà nhắc

trong thời gian ngắn nữa thôi

cứ kể như đang có phước

thong thả ngắm cuộc đời chơi

   (Montréal, 17 giờ 35, thứ năm, 26-8-2010)

 

 

hai cháu khiêm nhường tiếng Việt

bác lại chúc mừng bài thơ

xem ra có phần dị biệt

bất ngờ trên cả bất ngờ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

những lời chúc mừng của bác

thật ra cũng đã rất nhàm

nhưng cũng giống như hôn lễ

cứ tiếp nối nhau hân hoan

 

bác chẳng có gì quí cả

gia tài còn một chút tình

từ xa xôi ngoài vạn dặm

chia vui cùng với hậu sinh

 

bác xin cảm ơn bố mẹ

của hai cháu rất hữu tình

đã nhớ ra còn có bác

trong tình ruột thịt gia đình

 

cũng mong cả nhà thứ lỗi

bác không thể dự cuộc vui

xe, tàu tuy rằng khá dễ

sức khỏe cũng đành ngậm ngùi

 

dài dòng chi bằng nói gọn:

chúc hai cháu mãi yêu nhau

tình yêu làm nên tất cả

hạnh phúc mỗi ngày một giàu

     (Montréal, 07 giờ 00, thứ sáu, nắng, 27-8-2010)

 

 

ta vốn đã khó ngủ

nằm nghe em thở ra

đành dậy xuống phòng khách

ngồi chờ đêm đi qua

 

nhắm mắt như im ngủ

càng nghe rõ dần ra

những nhịp sống tim mạch

rỉ rả bước trong ta

 

còn sống được mấy nữa

sao chưa yên tà tà

cứ lo sợ vô cớ

chuyện cõi người cõi ma

 

để an bình tâm tưởng

nhớ lời bạn, ngồi thiền

ta xếp bằng, nhắm mắt

nghĩ ngợi càng loạn thiên

 

lờ mờ nhìn ảnh Phật

chưng thờ ở quanh phòng

đôi mắt ngài cúi xuống

hẳn thấy ta bâng khuâng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

ngắm kỷ từ tượng nhỏ

chiêm ngưỡng qua tượng to

khuôn mặt giàu ân đức

đượm chút gì âu lo

 

muốn dâng lời cầu nguyện

xin ban phúc độ trì

ngẫm mình đã có phước

đâu dám tham lam gì

 

sức khỏe vốn riêng biệt

mỗi người cần tùy nghi

sống chết có số mạng ?

vậy cầu mong điều gì ?

 

muốn gõ một tiếng mỏ

muốn đánh một tiếng chuông

mỏ quí thì chưa có

đánh chuông sợ thêm buồn

 

toan quay lên nằm lại

vợ lần xuống thăm chừng

ngón chân vẫn chưa hết

nhắc, trông thật thương

 

lại trở lên cùng vợ

đã bốn giờ ba mươi

nằm gác nhau cùng thở

lòng nhẹ nhàng như vui

      (Montréal, 11giờ 02, thứ bảy, nắng dịu, 28-8-2010)

 

vu lan đã trôi qua

hôm nay chùa hành lễ

cách Phật hơi xa

khá lười, nhưng không thể

 

chẳng phải là dị đoan

cũng không là mê tín

em giải thích dịu dàng

lòng ta nào khép kín

 

chân em vẫn còn đau

nắm tay lái chưa tiện

cả một đời thương nhau

chiều em, càng tăng điểm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

chùa Huyền Không, Quan Âm

đã cử lễ tuần trước

ghé Tam Bảo thắp lòng

cho thơm ngày tưởng niệm

 

mẹ cha khuất núi xa

nhưng hương người vẫn đó

hít thở cùng chúng ta

chảy cùng dòng máu đỏ

 

mừng chị cài hoa hồng

xanh nụ cười hạnh phúc

mừng anh thật ấm lòng

nâng niu đóa hồng trắng

 

hình thức, đúng vậy, nhưng

mỗi năm đời mỗi có

một ngày để tưởng chung

về công ơn sinh dưỡng

 

tôi ngồi mé cửa chùa

không đóng vai Lan Điệp

chỉ bấm bụng chịu thua

không rời chiếc giày được

 

nhìn chú bác đi vào

ngó cô thím đi ra

những nụ hoa trên áo

mim mỉm ngỡ như là

 

tôi giật minh sờ ngực

như có hai màu hoa

phơi phới cùng một lúc

chợt gần rồi chợt xa

 

lắng nghe dòng kinh Phật

không hiểu được điều gì

nghe ra mùi hương khói

chừng như bớt vô tri

 

chợt nhớ Phạm Thế Mỹ

người bạn và người anh

với lần đầu anh hát

Bông Hồng vừa hoàn thành

 

anh hát và nhắm mắt

tôi nghe, lòng ngậm ngùi

trái tim của hai đứa

sáng trưng những nụ cười

 

ngày đó anh còn mẹ

mẹ tôi đã mất rồi

nhớ thương giúp tôi lớn

thật nhanh trong cuộc đời

   (bên đường Kent,  13 giờ 03, chủ nhật, nắng +29, 29-8-2010)

 

 

nắng ấm không còn bao nhiêu bữa

mùa hoa sắp sửa phải tàn phai

tuy không là kẻ mê hoa lắm

nhìn tàn hương sắc cũng ai hoài

 

ta có chú em là thi sĩ

yêu hoa tình gởi ấm dòng thơ

hoa hồng, hoa giấy, hoa lilac,

hoa nói tiếng người... lạ lắm cơ !

 

qua chú, ta biết hồng nhiều giống

cala, angelface, bluemoon...

mỗi giống có riêng một vũ trụ

“sống trong thế giới khiêm nhường” (1)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

người xưa “cởi ngựa xem hoa” nở

ta chừ không ngựa, chẳng lên xe

nhớ hoa, ta thả chân đi bộ

hoa ở quanh ta, sống cập kè

 

thường vẫn thăm hoa tòa-thị-chính

hôm nay cũng ghé đến xem sao

sáng sớm vắng người tha hồ ngắm

nét duyên quyện trong dáng thanh cao

 

quả thật ta không rành danh tánh

thói xấu vẫn còn chuộng sắc hương

vẫn thèm mơn trớn nâng niu kỷ

tiếp giáp thịt da khoái lạ thường

 

đừng có trách ta đứng ngồi ké

sát bên hoa nở lưu lại hình

dung nhan già khọm làm hoa thẹn

nhưng biết chừng đâu đượm chút tình

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

mặt mũi làm hư hoa chút đỉnh

vào ta dán một ngọn thơ

con ong con bướm đua nhau thở

được ngấm thơ tình thêm nhởn nhơ

 

xin trích câu thơ Tô thi sĩ:

để lòng phơi phới gió ban mai:

cảm ơn hoa đã vì ta nở”(2)

dẫu chừng chưa chắc đã vì ai

     (hôtel de ville Montréal nord, 06 giờ 45, thứ hai nắng, 30-8-2019)

                                                          thơ Lê Hân – 2. thơ Tô Thùy Yên

 

hôm nay thứ ba, ngày cuối tháng

ngồi chờ Primus đổi modem

kiểm lại ba mươi ngày đã sống

có khá không hay vẫn chèm nhèm

 

mục sức khỏe có phần sa sút

thăm phòng mạch này clinique kia

chụp quang tuyến chơi luôn thử máu

hai vợ chồng tiếp nối lia chia

 

trời còn thương, tạm như ổn cả

đất ghét chi cũng chưa triệu về

thơ Về Đất đã lai rai viết

chờ xuôi tay đời in giùm hề !

 

mục tài lộc nhẹ nhàng co cụm

hưu cộng (+) ̣̣già cấn bớt trừ lui

vợ nghỉ bệnh lương tuần èo uột

chi phí đi lên như người đui

 

quà thu nhập: giày Bình, Chính gởi

laptop Châu, Hân thương mến mang cho

quần áo Bích Dũng mua, đủ sắc

giàn khổ-qua đậu mấy trái to

 

còn có cả sự vui chơi lũ cháu

nội ngoại cùng vui khỏe bình an

bà con quê nhà xứng danh vô sản

vẫn cam đành lao động vinh quang

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nhà đã có vài con nhền-nhện

đôi con ruồi chen lưới vào ra

cả bù-hong trong chậu kiểng

bụi bặm... thì thôi, giàu sụ, đầy nhà

 

mục giải trí giảm hơi trầm trọng

vắng hockey, thiếu formule un

sân défaut treo chân danh thủ

du lịch, rong chơi thực hiện trong lòng

 

kiểm tóm tắt đương nhiên thiếu sót

lòng vốn tham nên vẫn thèm vui

ngày cuối, hôm nay, biết đâu bù đủ

sáng sớm lòng ta đã đợi tiếng cười

    (Montréal, 08 giờ 21, thứ ba, 23 – 34C, nắng, 31-8-2010)

 

Luân Hoán