Tháng Chín Lững Thững Bên Trời
hôm nay thử tập ngủ
trưa
lên giường nhắm
mắt thấy thừa tứ tung
trước tiên hai tai lùng
bùng
y như ve hát giữa
rừng Tiên Châu
thừa ra một ḍng
mỏng râu
trên môi đă bạc trắng
màu tháng năm
thừa ra cái bụng mở
bầm
cao như ngọn núi
đầy trầm ngải thiêng
thừa luôn cả cái ưu
tiên
làm anh nam tử hữu duyên
nhất đời
cuối cùng thừa toàn
thể tôi
trở trăn sấp
ngửa đều dư nỗi buồn
trưa nay thử tập lên
giường
nằm sờ từng lóng
xương sườn suy tư
không thiếu dễ ǵ có
dư
lấy đâu thượng đế
phép phù ra em
hay ngài mượn tôi trái tim
nên gặp em lại, đảo điên thế
nào
hay ngài dùng cái tào lao
em thành có tật làm cao kiêu kỳ
nghĩ lui nghĩ tới vân
vi
giấc ngủ chưa
đến đă đi mất rồi
ngó ra cửa mây ngang trời
chiếc tàu bay tựa như
bơi giữa ḍng
ḷng ta chợt vút lên không
ta nghe ta bỗng mênh mông
tuyệt vời
ngủ không ngủ cũng
vậy thôi
một đời chưa
ngủ trưa rồi cũng xong
(Montréal, 13 giờ 01, thứ ba, +30C, ngày 01-9-2010
thứ hai đợi cả
ngày
thứ ba chờ già buổi
vài phút vào rửa tay
không nghe được
chuông cửa
trực nhớ, chạy ra
nh́n
xe post qua cái vụt
ḷng bán nghi bán tin
ra mở hộp thư
kiểm
giấy thông báo giao hàng
nằm ḷi ngoài nắp
hộp
một vài giây ngỡ ngàng
để trấn an nghe
nhạc
đó là chuyện hôm qua
hôm nay tiếp tục
đợi
vẫn c̣n một thùng quà
Hân gởi, chưa về
tới
thế nhưng sáng hôm nay
phải đưa em tái khám
hy vọng xong lần này
ngón chân em khỏi hẳn
bác sĩ báo tin vui
kèm kết quả phim
chụp
em chưa chịu mỉm
cười
bởi bước đi c̣n
nhói
uống viên thuốc an
thần
t́nh bạn vợ bác sĩ
em khá ra nhiều phần
ta mừng thêm một chút
em trở lại sở làm
ta về tiếp tục
đợi
chừ, 11 giờ 15
thư hằng ngày đă
tới
và quả thật bất
ngờ
khi ta chưa mặc áo
cô bưu điện mang vào
thùng hàng đang chờ
đợi
đă định chụp
ảnh chơi
vụng về thành không
kịp
đành chụp lưng cùng
xe
để nhớ quà
đặc biệt
bây giờ tạm dừng
tay
mở quà xem cái đă...
món quà không bất ngờ
v́ đă được báo
trước
nhưng niềm vui vô bờ
nh́n và cầm
được sách
công tŕnh THEO
GÓT THƠ
gần
vài năm tạm ổn
b́a
vẫn tranh Đinh Cường
Lê Hân
chăm tổng quát
với
mười tám nhà thơ
của
Quảng Nam yêu dấu
ai là Hà
Khánh Quân
mà chỉ
toàn tán gẫu
khó
chối không vị ḷng
nặng
tinh thần cục bộ
nhưng
chỉ là mở ḍng
để
c̣n tiếp lếu láo
xin
lỗi cùng cảm ơn
bạn
đọc cùng văn hữu
đặc
biệt bè bạn thân
Hà, Quân,
Khánh, Khắc-Ứng...
xin khép ḍng hôm nay
để
gởi tin rộng răi
anh
cảm ơn Lê Hân
thêm
nhiều, nhiều lần nữa
(Montréal, 12 giờ 17, thứ năm, nắng 02-9-2010)
mấy tuần nay Bảo
đưa em đến sở
ta chỉ đón về
đỡ lụp chụp sớm mai
tối hôm qua đă dời xe
của Bách
gom rác ra đường
đúng vị trí hẳn hoi
ḷng nhất quyết sáng hôm
nay ngủ nướng
khiêm nhường chi cũng
đến tám giờ
chờ đến trưa
chở em về sớm
nếu vui chân cùng đi
phất phơ
tính là vậy, nhưng không
được vậy
gần đến ba giờ
đă thức mất tiêu
nằm không cựa, sợ em
mất ngủ
càng làm ta tỉnh táo ra
nhiều
dậy sè sẹ, tay ôm laptop
xuống mở đèn pḥng
khách gơ chơi
cái đèn pin trên đầu
giường mất job
tờ giấy rời, cây bút
cũng nghỉ chơi
viết ǵ đây sau mở
đề dài vậy
dùng văn vần kể
từng bữa khơi khơi
biết chắc chắn có
lắm người không thích
nhưng người riêng
người, tôi mới thật riêng tôi
có lếu láo hay là không láo
lếu
cũng chỉ ḷng để
dạ ngó ra nhau
đời ghé mắt,
giỏi th́ năm mười phút
rồi quay lưng cùng chút
sóng trong đầu
em yêu dấu c̣n vô t́nh hơn
nữa
một đôi khi vui mắt
ngó h́nh chơi
chừng như thể em
biết điều ta viết
và thuộc nằm ḷng máu
thịt, nguồn hơi
mà đúng vậy, làm sao em
không biết
ḷng ta buồn ta xót những
điều chi
đều đă có em ghé vai
gánh bớt
đọc là viết thêm cay
đắng, ích ǵ
em hữu lư và ta luôn thông
hiểu
nhưng vẫn ưa múa
mỏ khoe môi
một h́nh thức gần
như báo cáo
đủ cho em ngán ngẫm
kêu trời
gơ vung vít ngó lên, đồng
hồ đứng
ồ không đâu, dù quả
lắc không đưa
đồng hồ dỏm hai
ḍng pin khác biệt
cái đong đưa
để làm dáng, đánh lừa
kim đồng hồ vẫn
sống nhăn, chính xác
năm giờ kém
mười, trời vẫn tối thui
mấy ngọn đèn vàng
không xua đuổi nổi
cái thâm sâu của đêm
vắng lạnh người
dừng một chút lấy máy
h́nh chụp ảnh
lạ, đă có người
dắt chó đi quanh
muốn chụp chó sợ
người lắm chuyện
chụp mấy ngọn
đèn đứng đẹp như tranh
c̣n nửa tiếng vợ
hiền sẽ dậy
chờ chuông reo ta lên tắm
ngay
những ư nghĩ không đâu
làm nhớp nháp
tảng đá vô h́nh đè
nặng phút giây
lọc hồ cá vẫn reo
róch rách
nhưng thiên nhiên không có
nơi đây
dù thực vật có sống
cùng gia chủ
h́nh tượng chim muông khá
đông đầy
thôi khép lại bài thơ dài
bao nhiêu cũng được
dựa lưng ngồi
nhắm mắt, chẳng thiền đâu
dưới tượng
Phật ta chợt hiền như bụt
chỉ thiếu uy nghi
của những nhiệm mầu
(Montréal 05 giờ 10,
thứ sáu, trời chưa sáng, 03-8-2010)
hôm qua hanh và nóng
sớm nay lạnh và mưa
thời tiết như chong
chóng
ta như chiếc lá
đưa
lá không c̣n xanh lắm
lốm đốm vàng nâu
đen
hồn đời chằng
vết rạn
tâm thức chớm đóng
phèn
ta ngồi nh́n cơn gió
qua mặt mù cửa
gương
bỗng thèm đi đâu
đó
để tặng bớt
nhớ thương
nhớ ai chưa kịp
biết
thương ai chưa
kịp hay
mỗi ngày ta vẫn vậy
đâu chỉ riêng hôm nay
mang giày và đội mũ
tay cầm thêm cái dù
ước có áo tơi lá
nón cời và điệu ru:
“trời mưa lâm râm...” măi
gió lạnh gáy thật
rồi
quay trở vào khép cửa
ngẫm nghĩ đi hay thôi
đi th́ đến Wal-Mark
đi th́ đến Zellers
chẳng thể đến Kim Phát
khó tới Phở-Pasteur
đành đi qua đi lại
trong pḥng ngủ cho rồi
có bước có cử động
miễn là ra mồ hôi
ghé ḍm cha con Bảo
đang xem phim ba chiều
hôm nay là thứ bảy
đời đẹp ra rất nhiều
chừ mới chín giờ kém
tạm ngừng viết chờ xem
nếu c̣n ǵ vớ vẩn
sẽ tiếp tục viết thêm
...
mười một giờ: hửng
nắng
lên mười chín độ C
một giờ chiều: mưa, gió
đúng hâm hai độ C
và tôi đang đứng tại
quầy bưu điện gần nhà
trả lại cho Primus
modem đă xài qua
...
ba giờ chiều: vừa
đến
Dollard-Des-Ormeaux
ghé vào tiệm thuốc bắc
thật hoàn toàn t́nh cờ
...
đă là sáu giờ kém
vào tiệm McDonald’s
cuối cùng bỏ dự định
ghé tặng sách Song Thao
nếu không là lẩn thẩn
cũng vớ vẩn tuyệt vời
không ghi lại cũng uổng
một ngày của một đời
(Montréal, 18 giờ 22,
thứ bảy, 22C, 04-9-2010)
lắp lại
đường đi bộ
mỗi ngày ở trong nhà
mùa gió lạnh sắp tới
khó ra ngoài tà tà
nhà chật như hang
chuột
lỉnh kỉnh đồ si
đa
sách mới, cũ, tạp chí
chất, nhét khắp xó nhà
khởi đi từ pḥng
ngủ
qua pḥng khách tí hon
chỉ dài mười hai thước
ba mươi bước giáp ṿng
lững thững ngày một tiếng
bước liền bước tới lui
trời đất ngoài cửa sổ
ngó vô chắc ngậm ngùi
để chống đỡ nhàm chán
mở nhạc hét om ṣm
bà chủ nhà đi vắng
ông chủ mọc đuôi tôm
cứ đều đều như
vậy
đời sống tính từng giờ
đến bao giờ chấm dứt
đời gă thích giang hồ ?
(Montréal, 11 giờ 32, chủ
nhật, nắng, 05-9-2010)
cuối tuần đầu tháng chín
em có long weekend
mừng ngày lễ lao động
thư giản bằng... trùm mền
ta tuy không hầu quạt
cũng ngồi kề một bên
không thở t́nh vào nhạc
cũng thả ḷng lênh đênh
em cầm tinh tuổi mẹo
hiền lành như con mèo
với khuôn mặt hiền triết
môi, mắt cười trong veo
ta mượn em sợi tóc
để làm một ḍng mây
thả hồn lên ngồi đấy
lăng du theo tháng ngày
yêu em là để nói
những lời rất vu vơ
yêu em là để giữ
ḷng ḿnh luôn trẻ thơ
cuối tuần đầu tháng chín
em có long weekend
nhờ em trùm mền ngủ
ta có thơ tặng em
thơ t́nh không vớ vẩn
cũng chẳng phải vẩn vơ
chỉ có chút lẩn thẩn
v́ em lẫn với thơ
(Montréal, 13 giờ 07,
thứ hai, nắng, +22 C, 06-9-2010)
năm tuần
không nắm volant
em nhớ
cẩn thận bàn chân ngọc ngà
không vàng
bạc của người ta
là kim
cương của anh và cháu con
là nền
tảng của sắc son
là mái
hạnh phúc vuông tṛn quanh năm
là rễ
của nhánh thơ thơm
là hồn
nụ chữ yên nằm kinh thi
ngợi ca em chẳng thấm ǵ
bởi t́nh yêu vốn nhiều khi vô
cùng
yêu làm con chữ rối tung
yêu làm ngôn ngữ nở bừng muôn hoa
hôm nay em sẽ rời nhà
một ḿnh đến sở như là
trước đây
vào xe nổ máy gài dây
ngồi yên mấy phút... cũng hay,
rất là
nồng nàn phong thái quí bà
khi cầm tay lái nhẩn nha trên
đường
đứng chờ xe chạy, chợt
thương
“một
ḿnh thân gái dặm trường gian nan”
em chợt chạy đi vội vàng
tay không kịp vẫy b́nh an một ngày
trở lên thang gác như bay
cũng không kịp thấy mũi giày
nhấn ga
th́ thôi, rửa chén quét nhà
chờ em gọi báo xong là... ngồi
chơi
c̣n bao nhiêu ngày hết đời
vắng em như thiếu mất
thời thanh xuân
(Montréal,
06 giờ 40, thứ ba,trời mù +
22C, 07-9-2010)
đầu tuần này ghé nhà Tạ Trung
Sơn
mang tặng bạn hiền cuốn sách ba
lơn
được mời tách trà ấm lưng
tráng thận
một ngụm thấm môi ḷng đă
chờn vờn
ngồi tán dốc qua năm
điều bảy chuyện
từ tầm phào cho đến
rất trang nghiêm
bè bạn cũ chắc nhiều người
ngứa mũi
hắt hơi luôn như đối
mặt nhăn tiền
pḥng khách ấm đựng một
thời chưa mất
có bàn tay Thái Tuấn ngấm trên tường
có tiếng Nam Dao nụ cười Lưu
Nguyễn
có những mắt nh́n vừa đủ
tỏa hương
c̣n có cả điều cô vợ hiền phát
hiện
b́nh thường thôi nhưng quả thật
tuyệt vời:
những hạt bụi đời
trốn đâu mất cả
không chừng chúng tụ tập
đến nhà tôi
sáng nay bắt chước phu nhân họ Tạ
thử “làm vệ sinh doanh trại” xem
sao
dù ǵ cũng có một thời Thủ
Đức
có việc chi cản trở nổi anh hào
cầm cái chổi lông... nylon mềm mại
lướt từng đường qua
mặt bàn gương
đám bụi trắng d́u nhau bay
xuống thảm
khúc khích cười nhạo báng thật khó
thương
dám giỡn mặt, nổi xung chơi máy hút
xem chúng mày có giỏi chạy đi đâu
“thừa thắng xông lên” quét
trần lẫn vách
ngẫm nghĩ muốn sơn
tường lại một màu
mắt bỗng chạm từng linh
hồn họa phẩm
gặp Đinh Cường, Thái
Tuấn, Hoàng Trọng Bân
cả Bé Kư, Khánh Trường... đang lẩm bẩm
- sao nơi đây quá bụi
bặm phong trần !
xát một chút hành tây sơn dầu bóng lại
đi mấy đường
khăn ướt gương sáng trong
tiếng cười nói thân
thương vừa trở lại
sướng con ngươi và đă cả
trong ḷng
đời nghèo đói cũng học
đ̣i sưu tập
những b́nh hoa, tượng đá
gỗ rẻ tiền
vài tủ kính như nhà tù chật hẹp
nhốt linh tinh rất nhiều
vật hữu duyên
muốn khuân hết ra, từ từ
tắm rửa
như mọi năm thường làm
một vài lần
nhưng bỗng thấy cả chân tay
bải hoải
đành hẹn ngày mai, ngày mốt...
vân vân
(Montréal, 10 giờ 47 , thứ
tư, mưa mù, 08-9-2010)
hôm qua quét
bụi lau nhà
hôm nay cho phép
tà tà nghỉ ngơi
một nhúm
chữ, viết lôi thôi
cũng bày
đặt một góc ngồi làm le
thật ra thơ
thẩn ngo ngoe
đụng đâu
viết đó lè phè đă quen
sau ngọn
đèn, dưới ánh trăng
nắng mưa tùy
hứng t́nh nhen hương đời
xén bớt
pḥng ngủ chút thôi
ngày ngày
dựa ngửa ngóng trời, ngó mây
ngắm
người, trông lá, nh́n cây
rồi bắt
tất cả mang đày vào thơ
trộn
đều cho mướt giấc mơ
kéo ra
từng sợi ḷng vơ vẩn t́nh
đứng lên ngồi
xuống một ḿnh
ngày xưa
tháng cũ lặng thinh bên ḷng
bấy nhiêu
đó măi không xong
lục bát, tám
chữ, ngũ ngôn... xoay vần
đầu ḿnh
mặt mũi tay chân
không nơi nào
chẳng may không có t́nh
thế nhưng
yêu đủ rùng ḿnh
trăm lần
trăm cách hiển linh khác thường
mỗi chữ
tùy câu phát hương
mỗi vần
tùy điệu nhớ thương dâng trào
hôm nay,
bắt chước ca dao
thả em vào
chốn hao hao Thúy Kiều
thả em vào cơi
xiêu xiêu
Bùi Giáng ngồi nhớ bún
riêu, cháo ḷng
thả em vào chỗ cong cong
vuốt ra cả bụm hương
nồng bàn tay
thả em vào nơi ngồi này
để cùng được ngó mưa
bay bên ngoài
bây giờ ngấp nghé vào trưa
một bàn máy móc đă vừa mở ra
tôi ngồi điều khiển hay là
cũng thành máy móc trôi qua từng
giờ ?
chẳng giây nào không làm thơ
chẳng phút nào chịu giả lơ
nuôi t́nh
cho dù rất đỗi linh tinh
cũng là sinh tố nuôi ḿnh quanh năm
ḷng tôi ḷng chữ một ḷng
yêu đời yêu cả hương thơm
đất trời
dĩ nhiên có cả em rồi
có cả bàn viết tôi ngồi hẳn hoi
(Montréasl, 11 giờ 24, thứ
năm, mù +17C, 09-9-2010)
buổi trưa đến thật
nhẹ nhàng
vào bếp t́m món bạn vàng dành cho
chẳng thịt nướng, không cá
kho
khổ-qua nhồi thịt buồn xo
nằm chờ
một tuần năm ngày phất
phơ
khổ qua khổ lại dật
dờ lâu nay
cái già quả thật quá tay
cứ bắt kiêng cử thế này
măi sao ?
máu cao nhưng đường chưa cao
mở c̣n tạm ổn chưa sao kia
mà
cử riết gần giống
như là
một vị ḥa thượng tại
gia mất rồi
nếu không thậm thụt
đứng ngồi
chắc quên lững mất tṛ chơi
đàng hoàng
ước chi đời c̣n ngai vàng
tôi hạ chiếu chỉ ăn toàn đồ
ngon:
xôi nếp hương, cơm gạo thơm
mở dầu ướp thấm
thịt hon mướt vàng
chè đậu đỏ, bánh bông lan
đường phèn đường phổi
đường vàng đường đen
đường ǵ tôi cũng khoái ăn
chẳng phải ḷng đắng, v́ quen
cả đời
ăn ǵ cũng thải ra thôi
tại sao có bệnh lôi thôi ngặt
nghèo
bánh kẹo đây, để miệng treo
tôi như con thỏ chân đèo Hải Vân
đời c̣n mấy dặm thơm chân
gắng giữ xem thử số
phần khác không
không ham nhiều, chỉ vừa
tầm
ông, cha cho cái phước dần đi lên
(Montréal, 11 giờ 39, thứ
sáu, nắng, 17 – 22C, 10-9-2010)
dành một phút tưởng niệm
ba ngàn người hóa thân
ngày Mười Một tháng Chín
New York lập phong-thần
chín năm bay vùn vụt
bi hận bụi đóng đầy
xót xa vụng hơi thở
nét thảm kịch phơi bày
chủng tộc hay chủ nghĩa
chính trị hay xă giao
thương mại hay tôn giáo
đào sâu những chiến hào
thành Manhattan lộng lẫy
rạng ngời ngọn tháp đôi
trái tim của thế giới
thọ mệnh đổi sao dời
sớm mai ngày hôm ấy
trời đẹp, tôi làm thơ
mặt tivi sáng rơ
chết sững trong bất ngờ
dụi mắt nh́n thật kỹ
vễnh tai nghe, bàng hoàng
nhen nhúm nỗi tiếc nhớ
rơi vào ḷng, âm vang
ơi những người vô tội
từ Ground Zero
ra đi để ở măi
trong ḷng người, nấm mồ
tôi đă từng ghé viếng
vài ba lần nơi này
chụp ảnh cùng biểu
tượng
thủ đô thế giới này
giá như trong phút đó
cũng có tôi thanh nhàn
đứng nh́n mây phiêu lăng
hẳn thoát tục nhẹ nhàng
hôm nay năm thứ chín
mai sau năm một trăm
một ngàn tiếp một triệu
dâu biển đời nhớ không
hôm nay trời cũng đẹp
nắng vàng vây quanh nhà
bồng bềnh giọng yến hót
hoa đang bừng nở ra
tôi viết thật vội vă
sợ vơi bớt ngậm ngùi
ngọn hương không lửa khói
xin nhập cùng mây trời
(Montréal, 09 giơ 44, thứ
bảy, nắng, trời trong, không gió, 11-9-2010)
Luân Hoán