Thơm Dấu Tay Vui Chặng Cuối Đời

 

 

Tháng Chín Lững Thững Bên Trời 

 

 

 

không nở kể những điều vô phước

ngậm câm hoài sắp sửa hóa điên

trời đất ơi sao chưa cho chết

sống làm chi chất đống ưu phiền

 

thật hèn mọn không gan tự sát

thầm kêu than chỉ dội vô hồn

vẫn chờ đợi một ngày xe đụng

đau một lần để được yên thân

 

uống thuốc chết, tội cho vợ khổ

nhà có noi biết bán cho ai

suy tính măi thôi chơi xả láng

chống mắt lên ngó suốt đêm dài

 

chết không khó nhưng đâu phải dễ

bởi làm sao khỏi bịn rịn đời

thương con gái đầu ḷng an ủi

ḷng nhói đau, không giọt lệ rơi

 

chết là hết, không đâu, chưa hết

chắc chi đă được yên thân

ăn cháo lú chắc ǵ quên hết

những thương yêu bi hận cơi trần

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

dưới âm phủ sống ra sao nhỉ

ai thọ h́nh ai được vinh danh

vẫn nghe nói: chảo dầu, tùng xẻo..

h́nh phạt cho tôi hẳn rất khá lành

 

buồn thúi ruột vẫn đùa giả lả

chào Diêm Vương có “thủ tục đầu tiên” ?

tầng địa ngục nào đang chờ tôi đến

để kiếp sau không làm người hiền ?

   (Montréal, 0 giờ 35, chủ nhật,  19-9-2010)

 

 

mấy mươi năm về trước

trung thu cùng ba con

hồn nhiên vui vẻ quá

ba má mừng trong ḷng

 

con ngồi ôm trống đánh

cho em Bảo múa lân

Bích đang c̣n bé quá

chưa biết chơi đèn lồng

 

năm sau nhiều năm nữa

con có thêm thằng em

trung thu càng vui vẻ

với bốn đứa rước đèn...

 

ba má ngồi ở giữa

miệng cười tay vỗ tay

đời nhàn nhă đẹp vậy

êm đềm trôi theo ngày

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

năm nay trung thu đến

con ở tuốt Hoa Kỳ

Bảo vừa về Đà Nẵng

Bích, Bách như mọi khi

 

con vẫn giữ tật

mua bánh trái quá nhiều

phần cúng dường Trời Phật

phần cho các con yêu

 

ba vốn ghiền bánh trái

nhất là bánh trung thu

tuổi già phải lo cử

nh́n má ăn cười trừ

 

hôm nay ba thay má

gói quà gởi cho con

tay cầm từng chiếc bánh

ḷng như lạc mất hồn

 

con nhớ cắt mời Chính

dành nhiều cho Vincent

Kenvin thật lém lỉnh

cũng phải nhiều như anh

 

đă dành đủ cả

cho Benny, Vina

William và bé

dương cầm nhí Lyna

 

thơ ba vốn lẩm cẩm

mỗi ngày vớ vẩn hơn

nhưng con đọc sẽ thấy

vẫn nguyên vẹn tấm ḷng

 

ba sẽ cùng với má

ngồi uống trà ngắm trăng

để thấy lại thật rơ

các con đang rước đèn

      (Montréal, 09 giờ 20, thứ hai, nắng, 20-9-2010

 

 

đầu đêm uống thuốc ngủ

uống cả Calmydone

chập chờn mơ lẫn mộng

chợt xuống băi lên cồn

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

sáng mệt mỏi bải hoải

vào tắm vừa xong

nhảy ra gặp nước mắt

trách giận hờn dập dồn

 

đă không tài trị quốc

cũng không xong tề gia

ta thật quả bất lực

c̣n thua xa mấy bà

 

động vào chuyện t́nh cảm

không của chính bản thân

nhưng cũng là khúc ruột

đâu dễ phủi nợ nần

 

quả thật thiếu thủ đoạn

thiếu cả một quyết tâm

chuyện tưởng dễ suôn sẻ

chừ le lói sai lầm

 

thể lệch tất cả

những hy vọng hoài mong

tại ta đă quá vụng

hay duyên mệnh long đong

 

ràng một cách nghĩ

để lừa ḿnh yên ḷng

muốn gạt phắt không nghĩ

ôi hai đôi mắt trong !

 

đứt ruột chờ tin xấu

chợt muốm làm sát nhơn

biết vậy đừng lấy vợ

sinh làm ǵ lũ con

 

ta viết chẳng ai hiểu

riêng ta hiểu ta đau

khó có thuốc trị liệu

ngoài cháu con... lạy trời !

          (Montréal, 09 giờ 42, thứ ba, nắng, 21-9-2010)

 

 

nhà văn Vơ Kỳ Điền

du Tàu về b́nh yên

gọi hỏi thăm sức khỏe

hai con rồng (1) huyên thuyên

 

bạn vẫn đọc nhật-kư-

vớ-vẩn ta, thường xuyên

bạn nêu lên thắc mắc

về cái bệnh không hiền

 

bạn yêu đời quá đỗi

nên lo sợ triền miên

mỗi ngày mỗi thử máu

thái quá đâm ra ghiền !

 

ta yêu đời như bạn

nhưng xem ḿnh thần tiên

lo sơ sơ cho có

ngă chết là biết liền

 

bạn chuyển sang tường thuật

chuyến ngao du đất Tàu

càng kể càng hứng thú

lớp lang trước sau

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

với một lần đi lạc

báo hại cho cả đoàn

đổ xô t́m trẻ lạc

giữa phố xá nghênh ngang

 

với một lần chột dạ

giữa xa lộ thênh thang

thúc bách chuyện giải quyết

mới thấy tài kinh bang

 

người đời v́ tiền bạc

mới ra vào nhà bâng

bạn vào để kư gởi

những cặn bă cơi trần

 

thật phục bạn sát đất

đâu dễ có mấy ai

tạo kỷ niệm đẹp nhất

đoạn cuối đời lai rai

 

tôi vui nghe bạn kể

ngứa cẳng cũng muốn đi

sáng nay chưa bách bộ

đứng lên đi tức th́

 

xứ Tàu tôi đang đến

dài mười ba mét hơn

cứ thế qua lại

tới Bắc Kinh o Môn

 

tôi chẳng thua ǵ bạn

chuyện Tam Quốc, Tây Du

chuyện bành trướng lănh thổ

cái bệnh thiên thu

 

cảm ơn bạn tạo hứng

cho vớ vẩn hôm nay

những dấu vết năm tháng

trong veo như thế này

 

cảm ơn bạn đón đọc

nhật kư tôi đều đều

ǵ chia xẻ được

một tiếng, tôi theo

     (Montréal, 11 giờ 45, thứ tư, 22-9-2010

       (1) cùng tuổi Canh Th́n)

 

 

bàn và dù hiên sau chưa dẹp

đứng nh́n ra chợt nhớ mùa hè

đôi ba tháng đua đ̣i khá mệt

nếu chẳng làm ǵ, thật khỏe re

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nghĩ là vậy, sống đâu dễ vậy

vẫn dốc ḷng bắt chước người ta

đôi ba bận vợ hiền nướng thịt

hưởng thụ bàn tay vợ thật đậm đà

 

vài chục năm nay đă thành xa lạ

bữa cơm gia đ́nh đủ mặt thành viên

chồng một bát vợ một tô lẫn lộn

người góc này kẻ góc nọ tự nhiên

 

giờ nhai nuốt cũng tùy bao tử

chênh lệch nhau mươi phút là thường

ngày bốn bữa có chừng hai bữa

vợ mang lên đến tận mặt giường

 

vốn lười biếng càng thêm biếng nhát

ăn nuôi thân há để giúp ai

ăn biết ngon và ăn nhiều nữa

nhưng luyện công nhịn đói cũng tài

 

trong tứ khoái, nhị và nhất món

tiếp viện thuốc men cũng khá phiền

cũng may c̣n hai tṛ tam, tứ

giữ lạc quan cốt cách thần tiên

 

ngó bàn ghế lắm lời, chi vậy ?

tật lan man không bỏ chưa chừa

bạn có đứa “nh́n cây thấy núi”

ta ngó bàn nhớ thật búa xua

 

nếu ngày mai cơn ho dứt hẳn

sẽ ra tay thu xếp cất vào

chờ sang năm mang ra lặp lại

theo nắng vàng mà nhóm chiêm bao

          (Montréal, 08 giờ 50,thứ năm,nắng, +14 C , 23 -9-2010)

 

 

lâu ngày chơi lại guitar

dễ chừng bốn chục năm qua có thừa

ngón tay vẫn nhớ phím xưa

Thoi Tơ dạo khúc đong đưa nỗi t́nh

 

Bến Cũ bài ruột của ḿnh

mở ra bát ngát ảnh h́nh tiễn đưa

Ông Lái Đ̣ bến năm xưa

chở trăng chở cả người vừa đi xa

 

nép ḿnh dỗ Mộng Dưới Hoa

từng câu thơ tỏa bao la cơi t́nh

Chàng Đi Theo Nước, chiến chinh

ḷng người ở lại ghập ghềnh nỗi đau

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Khúc Nhạc Tương Tư t́nh đầu

đầm đ́a nước mắt lắng sâu cung đàn

rơi chạm vóc Thu Vàng

đọng trên ḍng nhạc những hàng bâng khuâng

 

Bóng Chiều Xưa vẫn nằm gần

nhớ người vén tóc cổ trần sáp ong

Đêm Tàn Bến Ngự theo ḍng

lênh đênh lời kể đếm đong hương nồng

 

Ngày Về biết có hay không

nhớ thương Quê Mẹ ḷng ṃn cả thơ

 

ngày xưa thơ dại, không ngờ

đàn ǵ cũng học lơ mơ ít nhiều

mandoline cũng tuyệt chiêu

rung tṛn nốt toả phiêu diêu lưng trời

 

âm thanh vốn ở ḷng tôi

nhập vào ca khúc nhiều người thơm tay

sáng nay mượn được đàn này

ngồi nh́n hơn búng lên dây tơ ḷng

    (Montréal, 11 giờ 08, thứ sáu, mưa, 24-9-2010

 

 

viết văn xuôi văn vần

lẩn thẩn mấy chục năm

ngó lại toàn rác rưởi

khác ǵ cứt trôi sông

 

xin lỗi những bạn đọc

những người hằng quan tâm

buồn chán tôi sủa bậy

xin đừng để trong long

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nhà có sáu thành viên

thêm hai anh con rễ

một chị con dâu

c̣n mong ǵ hơn thế

 

thêm được tám độc giả

xếp vào dạng ưu tiên

nhưng chỉ có một rưởi

tin rằng ḿnh không điên

 

trưởng nữ kể như một

vợ hiền được nửa thôi

đám ruột thịt c̣n lại

không bận chuyện dở hơi

 

quả dỡ hơi thật

chuyện nhạt nhẽo hồ đồ

trộn vào chút xúc cảm

thể nào thành thơ ?

 

viết lách đâu phải giỡn

chớt nhả được hay sao ?

những buồn vui có tuổi

gió thoảng mưa rào

 

nếu bảo không mộng tưởng

dối trá mị ḷng

thiết tha trong chừng mực

tùy nghi đời cân đong

 

dẫu rằng bụi hay rác

cũng kính cẩn bay theo

người đọc kẻ không ngó

cũng vẫn ta bọt bèo

 

ủa vậy, sao lại bực

ǵ mâu thuẩn đây

không gian thời gian rộng

xin thắp tạ hai tay

 

xin lỗi những xuẩn động

bất ngờ sáng hôm nay

tâm người vốn vô lượng

ta như mưa đang bay

    (Montréal, 06 giơ 09, thứ sáu, 25-9-2010)

 

Luân Hoán