bản tin
Montréal giới thiệu
sách mới của hai tác gỉa:
Song Thao:
Còn Ðó Bóng
Hình
Du Tử Lê:
Một số tác phẩm
đã xuất bản
Vào tối 13.9.1997, Văn bút Việt Nam hải ngoại trung tâm Québec đã giới thiệu một số tác phẩm của hai tác giả Việt Nam đến với bạn đọc ở Montréal, tại thánh đường Maison Bellamin, 25 Jarry W. Montréal.
Các tác phẩm đó gồm :
Cuộc sinh hoạt bắt đầu qua từng phần:
Giới thiệu nội dung tác phẩm: Ðược chia làm hai phần:
Trong phần một, nhà văn Hồ Ðình Nghiêm giới thiệu một số ưu điểm trong truyện của Song Thao như:
Trong phần hai, của mục giới thiệu nội dung tác phẩm, Ông Bùi Bảo Trúc, nói thật cặn kẻ về chuyện thơ được phổ nhạc của Du Tử Lê, từ nguyên nhân, so sánh đến công bố số lượng thơ được phổ nhạc. Ông tâm đắc với hai từ "lang chạ" để nói về hiện tượng thơ được phổ nhạc của Du Tử Lê. Một sự thật ai cũng công nhận.
Sau phần nhận định tác phẩm là phần phát biểu của tác giả:
Song Thao ngắn gọn cảm ơn qúi khán thinh giả, ban tổ chức và cho biết : Ông cũng như nhiều nhà văn khác muốn giữ gìn và xiển dương tiếng Việt, một nhiệm vụ cần thiết của những người lưu cư xứ người.
Nhà thơ Du Tử Lê, nhân dịp này trình bày cặn kẻ những nổ lực làm mới thể thơ dân tộc lục bát mà ông đã thử nghiệm lâu nay.
Trước khi buổi sinh hoạt kết thúc là phần văn nghệ trình diễn với nhiều nghệ sĩ chuyên nghiệp và tài tử trình bày. Ðiều khiển tổng quát chương trình do bà Kim Lân, phu nhân của nhà thơ Hoàng xuân Sơn đảm nhiệm. Khách phương xa có thi sĩ kiêm nhạc sĩ Phan Ni Tấn và nhà thơ Vũ Kiện. Ðêm sinh hoạt kết thúc thành công lúc 23 giờ 30.
Nguyễn Minh Dũng
Bài nói chuyện của
ký gỉa Bê Tê, Bùi Bảo Trúc
Tính "lang chạ"
của thơ
Những
bài thơ gây xúc động nơi người nhạc sĩ khiến ông phải bày tỏ
xúc cảm của ông bằng nhạc là những bài thơ phổ nhạc thành
công nhất. Có khi chỉ cần một lần. Bài "Ði Chùa Hương"
của Nguyễn Nhược Pháp được Trần văn Khê phổ chẳng hạn.
Rất nhiều nhà thơ nổi tiếng đã có thơ được phổ nhạc.
Xúc cảm khiến người làm nhạc cho bài thơ thêm đời sống âm
thanh mới chỉ là một lý dọ Một lý do khác nữa là sự gần gũi
với nhạc của những bài thơ đó. Những bài thơ đọc lên,
người ta chợt thấy nó còn cần phải được hát lên nữa.
Ðó
là Mộng Dưới Hoa của Ðinh Hùng, Ngậm Ngùi của Huy Cận, Vần Thơ
Sầu Rụng của Lưu Trọng Lư, Áo Lụa Hà Ðông, Patis Có Gì Lạ
Không Em của Nguyên Sa, Khi Cuộc Tình Ðã Chết,Ðêm, Nhớ Trăng Sàigon
của Du Tử Lê.
Ðiều
này không phải chỉ đúng cho những bài thơ mới vì chúng ta thấy
có cả một bài thơ của Tàn Ðà - một nhà thơ cổ điển - trong
số những bài thơ được phổ nhạc, bài Tống Biệt bằng nhạc
Võ Ðức Thu.
Chắc
chắn phải có sự gần gũi với âm nhạc của những bài thơ này,
vì có lẽ những nhà thơ nổi danh và cũng rất mới không khác gì
Nguyễn Nhược Pháp, Ðinh Hùng, Du Tử Lê, Nguyên Sa. Nhưng không
một bài thơ nào của các ông được phổ thành nhạc. Ðó là trường
hợp của Vũ Hoàng Chương, Chế Lan Viên, ...
Ðiều
này chắc phải đúng vì ngay khi có một bài văn xuôi, nếu nó gần
với âm nhạc, thì bài văn xuôi đó cũng được âm nhạc ghé thăm.
Thí dụ một đoạn văn xuôi của Ðinh Hùng..."Thu năm nay tôi
lại đi trên con đường vắng này để nghe tiếng lá rơi trên bờ
cỏ ... những cây phù dung đứng buồn như những nàng cung nữ ..."
đã trở thành Hoài Thu của Văn Trị "Mùa thu năm ấy, trên
đường tới miền cao nguyên, Ðà Lạt núi rừng thâm nghiêm ... những
cây phù dung trắng xoá".
Trong khi những bài
Ông Ðồ Già của Vũ Ðình Liên, Thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử ...
tuy chất thơ thì rất nhiều, nhưng đến nay vẫn chỉ có một đời
sống nguyên thủy, đời sống của thơ.
Âm
nhạc đặc biệt ghé thăm Du Tử Lê nhiều hơn những lần nó đến
với các nhà thơ khác. Ðinh Hùng có Mộng Dưới Hoa, với Phạm
Ðình Chương Mái Tóc Dạ Hương tức Một Tiếng Em với Nguyễn Hiền,
Chiều Tím với Ðan Thọ, Hoài Thu với Văn Trị Phạm Thiên Thư, Hoàng
Cầm, Phạm Lê Phan, Nguyễn Tất Nhiên Ngô Ðình Vận đã được
âm nhạc của Phạm Duy ghé lại mỗi người trên dưới 10 bài.
Nhưng
âm nhạc đến với Du Tử Lê không ở con số 10 mà còn gấp 5 hay
6 lần như thế. Tại sao? Tôi nghĩ có thể thơ họ Lê là một
thứ thơ ''lang chạ" Thơ Phạm thiên Thư chỉ chung thủy với
Phạm Duy, Hoàng Cầm, Phạm Lê Phan, Ngô Ðình Vận cũng thế.
Ðó là trường hợp 10 bài Ðạo Ca, Tình Câm, Tình Khúc Chiến Trường,
Chiến Ca Mùa Hè.
Nhưng
thơ của Du Tử Lê thì khác. Chúng không ở riêng với ai hết.
Chúng có nhiều người tình khác nhau. Chúng vì nhiều người
tình khác nhau. Chúng không có sự "chung thủy"
Thơ
Vũ Hoàng Chương chỉ ở với Kiều Thu. Thơ Ðinh Hùng cũng chỉ
ở với một người. Hay cũng có thể là nhiều người nhưng
vẫn có nét chung như "Liên, những Liên, và Liên của Thanh Tâm
Tuyền.
Những người trong
thơ Du Tử Lê thì đã không phải là một, cũng không phải là hai,
mà còn rất nhiều người khác nữa. Vì thế, thơ Du Tử Lê cũng
"đi" với Phạm Duy, với Phạm Ðình Chương, với Từ Công
Phụng, với Vũ Thành An, Châu Ðình An, Trần Duy Ðức, Nguyễn Hiền,
Phan Nguyên Anh, Ngô Anh Quang, Nguyễn Nhựt Thành, ... Mà cũng có thể
nói ngược lại, là những nhạc sĩ này, ai cũng muốn
"đi" với thơ Du Tử Lê cả.
Sau
khi nó trở thành ca khúc thì nó lại "lang chạ" cả với
những giọng hát. "Khi Cuộc Tình Ðã Chết" với Thái Thanh
và Lệ Thu,
"Ðêm Nhớ Trăng Sàigòn" với Thái Thanh, Quỳnh Giao, Lệ Thu.
Nó
"đi" với giọng Sĩ Phú, Duy Trác, Kim Tước, Mai Hương, Tuấn
Ngọc, Thái Hiền, ... Và vì thế mà những đời sống mới của
thơ Du Tử Lê được âm nhạc mang lại đặc biệt phong phú.
Những
nhạc khúc phổ tư thơ Du Tử Lê là để được hát lên. Nó
không yên nghỉ ở phần phụ trang như nhiều bài thơ được phổ
nhạc một cách thù tạc, đi lại, xã giao, trao đổi giữa thi sĩ và
nhạc sĩ. Rất nhiều bài thơ phổ nhạc nằm trong loại này.
Nó
được làm sống dậy, lôi ra khỏi những trang giấy, những dòng kẻ
của bài nhạc. Nó sống sót rất lâu sau những buổi ra mắt thơ
khi nó được hát lên theo lời yêu cầu của tác giả bài thơ.
Nó chịu sự thử thách của thời gian và nhất là của người nghe.
Nó
là Ơn Em, là Trên Ngọn Tình Sầu, là Khi Chết Hãy Ðem Tôi Ra Biển,
là Ðêm, Trăng Nhớ Sàigòn, là Tình Sầu Du Tử Lê.
Và
vì thế, nếu có nói Du Tử Lê có đóng góp với âm nhạc và là
những đóng góp lớn thì chắc chắn cũng đúng. Tất cả, lý do chỉ
vì cái tính "lang chạ" của nó.
ký giả Bê Tê, BBT