bản
tin:
|
Buồn Xưa Bây Giờ |
|
Thụy Khanh |
Tập thơ của nhà thơ nữ Thụy Khanh , do Văn bút Việt Nam tại Québec, nhóm Việt Thường,tạp chí Nắng Mới, Gia Ðình Trưng Vương tại Montréal tổ chức ra mắt vào lúc 7 giờ tối ngày01 tháng 8 năm 1992 tại trung tâm sinh hoạt De La Peltrie.
Trong phần giới thiệu tác gỉa, bà Nguyệt Minh, chủ tịch gia đình Trưng Vương tại Montréal, cho biết : tác gỉa vừa từ Paris đến. Chị là cựu học sinh Trưng Vương Sàigòn, đại học Ðà Lạt và là cựu tiếp viên phi hành cho hàng không VN cho đến 1974, sau đó theo học đại học luật khoa Saint Maur (Pháp). Thi phẩm Buồn Xưa Bây Giờ là tập thơ đầu tay của tác gỉa, ấn hành tại Pháp năm 1990 vừa được tái bản. Ngỏ lời với khách tham dự, qua câu hỏi của ca sĩ Nguyên Ngọc " Lý do nào khiến Thụy Khanh lặn lội đến Montréal ra mắt tập thơ BXBG ?", Thụy Khanh nói:
"Tôi đi tìm một bóng dáng của hạnh phúc. Mà hạnh phúc xa vời quá, mông lung trong ảo tưởng, nên tôi chỉ dám ước mơ bóng dáng của hạnh phúc mà thôi. Hạnh phúc phải chăng là một vòng tay rộng mở, là yêu thương ân cần trao gửi, là những tấm lòng như tôi đã gặp ở Montréal"
Và để đáp lại những tấm lòng yêu văn chương chữ nghĩa, cũng như mến Thụy Khanh của quan khách, bạn văn, Thụy Khanh ngâm hai bài thơ trong tập BXBG.
Khách phương xa góp giọng hát trong buổi ra mắt có anh chị Giang phu nhân của họa sĩ Nghiêu Ðề, từ San Diego Hoa Kỳ. Phan Ni Tấn, từ Toronto Canada.
" Hỡi ơi một
thoáng dư hương cũ
Bỗng chập chùng xô động tháng ngày..."
là hai câu thơ của Thụy Khanh, có lẽ đã nương theo giọng của chính tác giả theo về với một số quan khách đêm hôm đó.
Thanh Phương (ghi)
Buồn Xưa Bây Giờ, Thụy Khanh |
|
Tuổi Trẻ Hải Ngoại, Một Thế Hệ Hoài Cổ |
Ngọc Khôi |
Người có băng mình
trong gió sớm
Hồ cừu y có đẫm sương khuya
Ta về cúi mặt nghe xa xót
Dặm đường đâu mái lá ngăn che
Lần dở Buồn Xưa Bây Giờ, cái cảm tưởng đầu, đến rất nhanh về một Chinh Phụ Ngâm thời đại, về một điều gì đó rất đẹp, rất cổ, đầy nhớ nhung nuối tiếc, lại càng rõ rệt, được minh chứng thêm bằng những dòng thơ Ðường có vẻ đẹp của cổ thi :
So đàn tưởng khúc
thiên thu hận
Cạn chén hoài âm vạn cổ sầu
hoặc những dòng thơ tám chữ, phảng phất vẻ đẹp tiền chiến :
em đến bên tôi bước
nhỏ ngập ngừng
hồn dã thảo thơm thơm mùi vở mới
Vội đọc lại từ đầu, đọc hết, lại bàng hoàng về những dòng thơ khác, mang những nét đẹp rất 70
Ôi những ngón tay
dài cho đời anh lận đận
mắt nai buồn rung nỗi nhớ trong tim
hoặc
Ta vẫn đợi cho dù
người không hẹn
Primevères vẫn nở giữa đêm tàn
và mới:
Chúng nó trói chặt
đôi tay anh
những đường máu tươi làm nhức buốt
thân mình
môi héo khô anh nhìn bức rào ngăn
sự sống cùng cõi chết
những chấn song
kéo dài thành bức tường ô nhục
anh lao mình vào cuộc thánh đố
Và như thế, xác nhận
lại cái cảm tưởng đầu tiên : thơ Thụy Khanh cổ, nhưng không cổ
kính. Cái hoài cổ đứng từ một vị thế hôm nay, của một người
hôm nay. Ðọc gỉa trẻ cầm Buồn Xưa Bây Giờ không thấy có gì
xa lạ. Mà gần gũi. Những dòng thơ phản ảnh lại được nhiều
khía cạnh của một tâm hồn trẻ, trong đó có khía cạnh hoài cổ.
Như thế, thơThụy Khanh là một dòng thơ trẻ, và người trẻ có
quyền chờ đợi ở Thụy Khanh nhiều điều mới mẻ hơn, lạ lùng
hơn những vẻ đẹp đã biết, không còn là cái u hoài rưng rức cổ
thi một thời
Ai chỉ trăng thề
vung kiếm thép
Ta sầu kinh sử ngọn đèn khuya
Mà có thể là:
Bài Hành Ca sông
núi
Khởi từ câu hát ru
Gấp lại Buồn Xưa Bây Giờ, tôi còn yêu nhất những dòng thơ đẹp rất Thụy Khanh của Thụy Khanh, và sẽ không bao giờ là một ai khác:
Ðâu rồi con phố
hàng soan thắm
Trời ba bữa nắng bốn đêm mưa
Những dòng thơ sẽ:
Hỡi ơi một thoáng
dư hương cũ
Bỗng chập chùng xô động tháng ngày
Ngọc Khôi
(trích Nắng Mới số 4 tháng 1-1992)
|
|