Khánh Trường
con chim ngậm hạt sữa hồng
đậu trên đầu gối nhánh sông mượt mà
vì thương mấy cụm thơ già
năm lần bảy lượt gởi hoa giắt đầu

 

Kiệt Tấn
anh bốn chai, tôi hai chai
tôi say, anh tỉnh, cả hai cùng buồn
ngó nhau lặng lẽ cười suông
chúng ta mà chẳng ai thương, phí đời