Lê Vĩnh Thọ
bài thơ mày phúng điếu tao
lâu lâu đọc lại nao nao xót lòng
lệ già dành dụm bao năm
dám đâu phung phí, nhưng không giữ đành

 

Vĩnh Ðiện
mười năm tẩy não trong tù
hoá ra chỉ có con cu thiệt thòi
hiền huynh hát lại nghe coi
hoan hô nốt nhạc chưa phai máu hồng