Tạp Kư Tùy Hứng
Giáo Đầu
đạo đức giả xin rút
đạo đức thiệt mời vào
thiệt giả nào ai biết
nếu muốn
nào,
cùng vào !
đất trồng toàn thơ dỏm
ngang ngang cở ao hồ
biết chừng đâu đầu bảng
cả một thế kỷ thơ
có tự hào vừa phải
có tự ti cầm chừng
có thể không nói bậy
chỉ hơi nói lung tung
Luân Hoán
28-9-2011
Góc Giường Luân Hoán
từ Vuông
Chiếu đến Góc Giường
sống đời đơn giản nên b́nh thường
thôi
vườn người ngại lấn vào chơi
th́ chơi ngay chỗ đang ngồi, nằm luôn
ngó quanh,
thèm,
nhớ
bốn phương
đời thiếu đăi ngộ đành thương
phận ḿnh
vững tin em đẹp, em xinh
để câu thơ đủ hương t́nh tả chân
ngàn trùng xa vẫn thấy gần
đang hôn
đang nựng
đang trân trọng cầm
những ǵ nhẹ như sợi lông ?
những ǵ nặng như ngàn cân ?
đều là...
theo tôi, cùng biến ra hoa
sống đời sống mới thiết tha, b́nh
thường
cho dù rủi xuống tầm thường
nhưng ḷng giữ đủ yêu thương
tuyệt vời
miễn sao sống biết cách chơi
Luân Hoán
28-9-2011
Nắng Thu
xin trời mấy giọt nắng thu
ḥa vào thẩu rượu ngâm từ lâu nay
hương nào ngấm dạ ngất ngây
say nắng ? say rượu ? say ngày tịnh yên ?
say trầm ngát tự rừng thiêng ?
say hơi nước suối cam
tuyền hiển linh ?
say cành nhánh đứng lặng thinh ?
vô ưu vô giác vô t́nh vô phương !
h́nh như trời chẳng vô thường
từ khi người biết yêu thương mặn
nồng
nắng thu mấy đóm bềnh bồng
nở hoa trên đóa t́nh hồng thanh xuân
tay nào dám viết lên lưng
câu thơ bất chợt nhớ nhung bất ngờ
h́nh như màu nắng mơ hồ
mang t́nh tôi dát giấc mơ lên người
Luân Hoán
17 giờ 23, 28-9-2011
Mất Chỗ Kê Giường
lớn
tuổi rồi, muốn trở về
sống yên với đất làng quê thuở nào
trong ngôi nhà ngói nền cao
cau, găng, tre, mít... xôn xao giữ t́nh
sớm mai dậy cùng b́nh minh
nghe tiếng gà gáy cung nghinh nắng vàng
chiều nằm vơng góc hành lang
nh́n sân gạch rộng t́m bàn chân xưa
thấy rơ từng hạt nước mưa
thời giông chiều tắm không ưa mặc quần
hoa bong bóng nở lung tung
chạm tay hoa lẫn vào cùng thịt da
cọng rác máng xối trôi ra
ngỡ như con cá thia già vẫy đuôi
vớt nh́n chợt phá lên cười
cơn mưa vừa tạnh cả người run run
đâu rồi kỷ niệm thân thương
đường về ngơ đợi, kê giường
nơi đâu ?
Ḥa Xuân tôi đă bể dâu
nền xưa sắp lẫn giữa màu phù hoa
đă tan hơi thở ông cha
đă b́nh địa cả ruộng nhà bà con
muốn về chờ đợi ngày chôn
mất rồi dấu ấn công dân mong ǵ
dù về không bị đuổi đi
quách nằm dẫu rộng một li khó tim
chết rồi, hồn phách, trái tim,
con chim cũng muốn đi t́m cố hương
gắng cho ta chỗ kê giường
trên mây trải bóng lên phường ấp xưa
Luân Hoán
sớm mai, 29-9-2011
Mẹ Việt
những bà
mẹ ngụy quân
những bà mẹ ngụy quyền
không thuần túy là mẹ
đích thực những bà tiên
Người bao dung hiền dịu
chẳng ngang dọc anh hùng
ḷng bao la bảo bọc
gieo trồng lễ nghĩa trung
đời đầu tắt mặt tối
giàu lam lũ tảo tần
quên ḿnh trong cuộc sống
vun t́nh cho tha nhân
mẹ thông thường đồng dạng
vóc dáng chung, trung b́nh
sự vĩ đại của mẹ
nằm trong đức hy sinh
tượng mẹ đời đă tạc
hữu h́nh lẫn vô h́nh
bằng chất liệu hiện thực
bằng chân t́nh trái tim
mẹ thông minh tài giỏi
tế nhị và khôn ngoan
đảm đang nội lẫn ngoại
nhưng không hề anh hùng
hẳn nhiên mẹ không thích
làm h́nh nộm giữa trời
trơ mặt hù thiên hạ
ngàn năm làm ma trơi
tôi có phần dị ứng
với mỹ từ lạc đường
sự to lớn gượng ép
như chèn thêm vết thương
mẹ ôm bom tải đạn
mẹ choàng vai khăn rằn
mới chính mẹ dân tộc ?
c̣n đám mẹ dân đen ?
tôi sân si quá đổi
tự nhiên muốn nổi khùng
ai thật t́nh ngưỡng mộ
truy tặng mẹ anh hùng ?
xin dẹp bỏ tự ái
ngắm rơ đời nhân dân
đừng cương để phá bỏ
ngay sau khi khánh thành
Quảng
gàn bướng và làm liều
chỉ một nhóm tối thiếu
tối dạ v́ giáo điều
tôi lạ kỳ, khốn thật
lây cái bệnh “nói dai,
nói dài, và nói dở”
uất khí nên sủa hoài!
Luân Hoán
27-9-2011
Hít Đất
ngày xưa
học làm lính
hít đất đều mỗi ngày
chín tháng ṛng Thủ Đức
thân rắn chắc như cây
mũi hai bàn chân chấm
nền cỏ, mặt đất đen
hai bàn tay chống thẳng
đỡ toàn thân thăng bằng
lên xuống thật đều đặn
nhẹ thở ra hít vào
không tạp niệm vớ vẩn
nhịp tim cùng thân chao
ngày nay mỗi buổi sáng
vẫn hít đất trên giường
không kể những buổi tối
hít đất không b́nh thường
dưới chống hai đầu gối
trên cả hai cánh tay
cùi chơ là điểm tựa
hồn thả lỏng như bay
lên xuống không toàn diện
đa phần là bộ mông
hai bắp đùi và cái
đầu gục gặc cùng gân
đều đều ba trăm cái
tệ nhất cũng trăm lần
chẳng thể lười biếng được
bởi c̣n thương cái lưng
hít đất trên giường, tốt.
không sợ đi bất ngờ
nếu mỏi nằm úp mặt
giường nệm như bài thơ
bạn thấy tôi rồi đấy
sắp sửa bảy mốt rồi
dù cẳng rưỡi vẫn khỏe
có bạn là vui chơi
Luân Hoán
27-9-2011
Tiếng Nấc Của Mẹ
Mẹ
Việt Nam Anh Hùng
đời nhọc nhằn khoai sắn
cam khổ đến tận cùng
giờ tiếp tục cay đắng
con mẹ muốn ǵ đây ?
vinh danh, tạ ơn mẹ
hay mang mẹ phơi thây
cầu danh mua phú quí
ngày xưa mẹ đă từng
bị đàn con lợi dụng
mang mẹ làm bung xung
nhuộm nước nhà đỏ máu
mẹ chết đă số nhiều
mẹ sống c̣n không ít
tiếp tục kiếp hẩm hiu
ṃn mỏi trong cḥi lá
con cháu mẹ cả đàn
thiếu nhà thương trường học
cơm lưng dạ bủng vàng
đời câm nín như đất
vinh danh mẹ cách nào
với đống đá đồ sộ ?
nhắm mắt vươn đỉnh cao
cải lương, phi nghệ thuật
đừng mê từ “Vĩ Đại”
hại chết ṃn nhiều người
đă có người “Vĩ Đại”
cả dân tội ngậm ngùi
mẹ không là con dơi
cũng chẳng là con quạ
giương nanh hút máu người
dựng tượng hay đầy đọa ?
con hẳn nhớ quê ta
“đất cày lên sỏi đá”
hè cháy, đông śnh lầy
danh “Năm Eo” c̣n măi
con đào tiền đâu ra
lấp đầy khoản chi phí
trung ương tài trợ à ?
cũng từ dân buộc bụng
con tiếp tục bày tṛ
hiếu thảo kêu đóng góp
dân nào dám giả lơ
đành đưa cổ con bóp
con hưởng mấy phần trăm
để cùng nhau chia chác
năm mươi hay bảy mươi
trên kinh phí xây dựng
mẹ cảm ơn các con
đă có ḷng báo hiếu
biết thương và biết ơn
hăy liêm sĩ tối thiếu
khối đá dẫu sống đời
cũng vô tri vô nghĩa
mẹ chỉ muốn làm người
chết nằm yên nghĩa địa
xin v́ mẹ thắp hương
xin v́ mẹ đốt nến
tiếp tục cuộc đời thường
để hồn mẹ siêu thoát
mẹ cúi lạy các con
đừng bất nhơn bất trí
bày đặt tṛ kiếm tiền
bán danh mẹ lần nữa
Luân Hoán
25-9-2011
(đă thực hiện PPS và chuyển lên youtube)
Nợ
sứt
nẻ chút thịt da
đâu hẳn đă bi đát
sao nh́n lại đời ta
nông nổi những bệ rạc
nợ chính là căn nguyên
hành tâm thể hốc hác
nợ c̣n là nghiệp duyên
dây dưa đến bế mạc
không kể những nợ to
thiếu cuộc sống chồng chất
những món nợ ít lo
đủ ngập đầu tối mặt
nợ cá chưa cho ăn
nợ chim chưa cho tắm
nợ em chậm ghé nằm
nợ hoa chưa tưới nước
nợ bạn chưa hồi thư
nợ người chưa viết được
nợ ta những nụ cười
nợ đời chưa thành đạt
nợ năm bảy thú chơi
đời có ta chưa có
nợ quả đất nhiều nơi
chưa đặt chân đi tới
văn minh của con người
nâng cao măi cuộc sống
sẽ du lịch thăm trời
c̣n ta, thôi xuống đất
biết hết nợ hay không ?
Luân Hoán
(Trưa 25-9-2011, đang chạy trên đường Henri
Bourassa)
Bất Ngờ Ghé Thăm Trịnh Viết Đức,
ghé thăm
Trịnh Viết Đức
từ sáng sớm tinh mơ
không gọi, không báo trước
bạn chưng hửng mời vào
xem chừng không vui lắm
mừng bạn sức khỏe khá
đă cai được rượu bia
chỉ lai rai thuốc lá
giữ hương đời râu ria
nhà vẫn đầy sách báo
vườn vẫn giàu cỏ hoa
vẫn một giường một nệm
không ham da ngọc ngà
xuất thân dân trường Pháp
bạn sống điệu như Tây
ông quan ba lính-thủy-
đánh-bộ trông hay hay
thăm bạn không mục đích
cũng chẳng v́ thuận đường
xa mấy chục cây số
tôi bốc đồng, chuyện thường
ra về, bạn bứng tặng
mấy cây rau tía tô
mấy cây rau kinh giới
về trồng ngắm làm thơ
thơ từ hoa, không lạ
thơ từ rau mới là
mới là ǵ ? – khó nói
cũng là thơ thôi mà !
hôm nay ngày thứ nhất
ngừng nhật kư vẩn vơ
thế mà vẫn c̣n viết
quả thật hơi... xé rào!
gần hai năm sống bám
vớ vẩn cùng câu thơ
bây giờ tự khựng lại
ḷng ngậm ngùi ngẩn ngơ
đang dự định thay đổi
Nhật Kư Vớ Vẩn này
thành TẠP KƯ TÙY HỨNG
đỡ bớt bận mỗi ngày
để xem ra sao đă
có thực hiện được không
dĩ nhiên muốn là được
bởi đang làm cha, ông
Luân Hoán
25-9-2011