Kiều Chinh,
Sáng nay, thay v́ tḥ tay vào
lọ thủy tinh đựng quí danh trước mặt,
tôi chơi tṛ bói Kiều. Chẳng có sẵn
tuyệt tác của cụ Nguyễn Du trên bàn. Tôi
thuận tay nâng cuốn Đất
Quảng T́nh Quê. Không lâm râm tụng niệm.
Chỉ vài giây lưỡng lự, trầm
ngâm, tôi nhẹ nhàng mở ra. Chợt vui
khi đọc một cái tên nghe quen. Thoáng
ngập ngừng khi nh́n khuôn mặt chưa gặp. Những phản xạ tâm lư bất ngờ
chỉ là những sợi tơ. Thơ
đang ở trước mặt, có chân dung và tiểu
sử. Tôi sang trang, lướt qua những tên bài. Và
dừng lại: Có Những
Điều Không Thể Hiểu. Một thoáng nhớ
đến thi sĩ Du Tử Lê, rồi trở lại:
chị không hiểu v́ sao lại đưa nhau ra ṭa
khi chánh án hỏi lư do ly dị
chị đáp không chờ suy
nghĩ
-
thưa tất
cả đă nêu trong đơn !
chị không hiểu v́ sao những
năm tháng Trường Sơn
lại quay quắt nhớ nhau
đến thế
mỗi lần gặp đâu
phải là chuyện dễ
có khi một năm
hai năm
ba năm...
bây giờ chung nhà chung mâm
chung cả chỗ nàm
mà lại xa lơ xa lắc
đêm nằm đấu lưng
ngoảnh mặt
ngày thường ít lúc hỏi han
chị không hiểu v́ sao ḿnh
không sống v́ những đứa con
v́ những kỷ niệm một
thời t́m kiếm
câu hỏi lửng buông rơi trong
chiều tím
khi hoàng hôn sắp tắt ở bên
đồi
(Kiều Chinh)
Những điều chị
không hiểu,
tưởng
chừng không tối tăm,
bởi
hơi ấm chỗ nằm,
hương
t́nh không bén chiếu.
Chị thật không chịu hiểu,
mặt
mũi những lư do.
Nhưng chẳng phải
giả đ̣,
bởi
chị không hiểu thật:
T́nh yêu dù đánh rớt,
nhưng
chưa hẳn mất đi...
Người
đàn bà đang ở vào năm thứ 44 của cuộc
đời, chợt được thất t́nh. Chắc chắn không vui. Đă
không vui th́ trốn đâu khỏi gặp nỗi buồn.
Một nỗi t́nh buồn được nhân
gấp bội, so với tuổi thanh xuân.
Muốn khóc,
chị không dám lớn tiếng. Muốn lang
thang, chị nào dám đi đâu. Quanh quẩn
sờ cái bàn, đẩy cái ghế, xếp chiếc
chiếu, lượm cái áo... rồi thở ra. Bước vài bước, ngao ngán nh́n vách
tường. Tấm ảnh chụp chung
giữ những môi cười đứng măi. Chị bậm môi. Không liếc,
nhưng vẫn thấy hai đôi mắt hân hoan. Không
liếc, nhưng vẫn nghe từng lời của đôi
bàn tay hớn hở. Hạnh-phúc-
trong-khoảnh-khắc-tuyệt-vời đọng
đến muôn đời trên nền giấy. Và c̣n
đọng được ở những đâu
? Chị sờ tay ḿnh, vuốt bụng rồi lại
thở ra. Hướng ra ngoài, bậc cửa
vẫn giống hôm qua, những đi ra, đi vào, những
đợi chờ, trông ngóng.Tuyệt nhiên không có ǵ thay
đổi, không có ǵ chống đối. Cảnh vật ấm lạnh bởi t́nh
người, thỏa thuận chịu đựng như nô
lệ. Tại sao nền đất buồn
đến thế kia ? Dù những con gà
vẫn lúc thúc. Những con kiến trong hàng vẫn cụng
đầu chào nhau. H́nh như chỉ có
chị đang đổi khác trong từng giây. Ngẩn ngơ rồi hướng trở vào.
Chái bếp vẫn gọn ghẽ b́nh an. Cái nồi, cái soong, cái chăo, rỗ chén bát...thiêm thiếp.
Thật hăi hùng, chị đọc thấy những ưu
tư của tro bụi, của lọ nồi...Những
tiếng gọi mơ hồ thật thiết tha. Chị ngỡ như ḿnh đang thắc mắc.
Những vật dụng kia có thật hiện hữu
như nỗi buồn của chị ?
Một nỗi buồn, chị không khai nổi trong
đơn, nhưng chắc chắn ông chánh án
sẽ đọc được rất rơ.
Những lan
man vẩn vơ trên, không hiện thành chữ, nhưng rơ
ràng có mặt trong thơ Kiều Chinh. Có
rất đầy, có rất tràn. Chúng nằm sau
lưng những con chữ. Người đàn bà với 44
năm trên mái tóc, hai bàn chân từng thoăn thoắt trên dăy
Trường Sơn, đă may mắn lượm được
người yêu ở đó, để có những năm
tháng sống hạnh phúc với t́nh (lại quay quắt nhớ nhau đến thế).
Bây giờ th́ qua rồi, qua thật rồi và chị
phải nên làm ǵ, khi một lá đơn ly hôn đă nạp ? Một bức ĺa
đớn đau đă là điều có thật.
“...Thịt
đâm vô thịt nhớ nhau suốt đời”. Có
thật vậy chăng hỡi câu ca dao hàng ngàn năm nay ? Có thể có chứ. Những vết sướt dù không định h́nh
vẫn lảng vảng trong suốt đời. Nhưng trong khoảnh khắc ḷng không nhận ra.
Ôi những khoảnh khắc vốn ngủi,
t́nh cờ, đă làm nên hạnh phúc, rồi cũng có
thể xóa bỏ tất cả, đẩy những
người từng yêu nhau, xa nhau măi măi. “... Chung nhà chung mâm
chung chỗ nằm”, nhưng đă không thể
luồn t́nh vào nhau trong tư thế “đấu lưng ngoảnh mặt”. Lư do và nguyên
nhân bao giờ cũng có, khi trong ḷng mỗi bên đă nhóm lên
những định kiến, đẻ ra những biện
luận một chiều.
Một trong những
điều không hiểu của Kiều Chinh đă làm tôi
thật sự nhói đau
“...chị không hiểu v́ sao ḿnh
không sống v́ những đứa con...”
Tôi muốn
vịn vào đây, đổ ra những tâm sự. Nhưng bàng hoàng ngồi im. Hạnh
phúc gia đinh thời nay mong manh quá. Tôi không
thương xót những cuộc t́nh trăm năm
đổ vở, mà đau v́ những mái tóc xanh, những
cuộc đời ấu thơ vô tội. Trong
đời tôi đă từng gặp qua một vài Kiều
Chinh như thế này. Nhân danh những đôi mắt
ngây thơ, những trái tim non nớt, tôi
oán hận mọi sự chia ĺa. Tôi giận dỗi
trước những con người ích kỷ, thiếu
tính hy sinh.
Những
điều không thể hiểu của Kiều Chinh, chúng ta
không cần lư giải. Và chính
đương sự cũng chẳng cần đâu.
Dù sao cũng nên mừng cho Kiều Chinh t́m được
sự an b́nh nội tâm ở thi ca.
Qua bài Có Những Điều Không
Hiểu, người làm thơ Kiều Chinh, đă có
thể soi thấy ḿnh là một nhà thơ. Tài năng gieo vần ghép chữ của chị
đến đâu, tôi xin mời quí bạn, đọc thêm
đôi bài ngắn gọn nữa, và tùy nghi đánh giá.
Vào tuổi thanh xuân, nồng
nàn trong t́nh yêu, Kiều Chinh, người thiếu nữ,
sinh năm 1949, mang họ Lê của đất Điện
Bàn Quảng Nam, đă không giấu ḷng ḿnh khi
được nhớ nhung. Nỗi Nhớ của chị
được gói trong 13 câu:
một phút xa
một
giờ xa
hay
cả đời xa nhau
th́ anh
ơi ! nỗi nhớ là như thế
vừa
nói câu thôi em về anh nhé
là
nhớ nhung ập đến cuối câu chào
ḷng
bỗng rưng rưng lưu luyến nghẹn ngào...
trái tim
đập không c̣n b́nh thuờng nữa
em
muốn ào đến hôn anh
những
nụ hôn lịm ngọt
cho môi
mềm đẩy nỗi nhớ đi xa
cho
thời gian ngừng lại giữa đôi ta
chỉ
có vậy mà em không làm được
(Nỗi Nhớ)
Hẳn
bạn gặp lại nhà thơ Thanh Tâm Tuyền “ôm em trong tay mà đă nhớ em
ngày sắp tới”. Hẳn bạn gặp lại
nhà thơ Nguyễn Mậu Lâm trong nhóm tao đàn Sông Hàn: “ nói ǵ những cuộc đi xa /
ngồi bên cũng... nhớ, thiết tha ngó hoài”. Một ư tưởng nhiều cách diễn
đạt. Chẳng phải ai dẫm
bóng ai. Thơ cũng là một sự t́nh
cờ. Và Nỗi Nhớ của Kiều Chinh,
đủ hóa thành thơ, trong hai câu, một lăng mạn,
một chân chất:
“cho môi mềm
đẩy nỗi nhớ đi xa”
“chỉ
có vậy mà em không làm được”
Cũng thăng hoa cùng
cảm xúc nhớ nhung, năm 1995, Kiều Chinh viết:
con chim nào về hót ở đầu sân
ríu rít ríu
ran ngày mai lễ hội
từ kư ức trở ḿnh nghe
bổi hổi
mai Lệ Bà người
ấy có về thăm...
chuyện ngàn năm và
chuyện mấy mươi năm
khiến đêm trăng non
không tṛn giấc ngủ
biết người ấy
có nhớ về chốn cũ
nhớ làng xưa, bến
nước, con đ̣
nhớ ngày xưa hai
đứa hẹn ḥ
hát đối đưa
thuyền vào lăng lễ bái
nghe xa vọng những câu
ḥ nhân ngăi
để mỗi năm
đến hẹn với Lệ Bà
đau đáu phương
trời dơi bóng người xa
Tôi thật sự vững bụng về lựa
chọn của ḿnh. Người làm thơ, tôi mới
được đọc lần đầu tiên, đă nhân ngày 12 tháng hai âm lịch
hằng năm, ngày ở xứ Thu Bồn Quảng Nam khai
lễ hội Lệ Bà, gởi tấm ḷng nhung nhớ
đến t́nh nhân, gởi đến bạn đọc
một bài thơ ấm h́nh ảnh và chân t́nh. Đem
chuyện t́nh vài chục năm của ḿnh đặt
cạnh chuyện tưởng niệm hàng ngàn năm
của bao nhiêu người, để làm sáng nỗi mong
chờ trong ḷng, thật là một h́nh ảnh tuyệt
vời
“
chuyện ngàn năm và chuyện mấy
mươi năm
khiến
đêm trăng non không tṛn giấc ngủ”
Những
bến nước, con đ̣ của làng xưa cũng
nhờ đó lấp lánh hẳn ra.
Sự thành
công của bài thơ c̣n được xác định ngay
ở câu đầu, bởi cái bâng khuâng, cái nghi vấn man
mác. Đi từ một h́nh ảnh hiện thực
đến một bóng h́nh, tuy thật xa nhưng vốn
vẫn cận kề:
“con chim nào về hót ở đầu sân”
Sự reo vui của con chim cũng là
nỗi t́nh đầy ánh trăng của người ngóng
đợi. Bài thơ mở ra nhiều h́nh
ảnh kỷ niệm, cùng nỗi ngậm ngùi cần
thiết cho một bài t́nh buồn. Tất cả
nhẹ nhàng va sâu lắng:
“đau đáu phương trời dơi bóng
người xa”
Cuối cùng, tôi xin
mượn ba câu trong bài Trăng Mỹ Sơn của
Kiều Chinh, để chúc nhà thơ họ Lê này, tiếp
tục viết thật đều tay:
“...
chạm cốc vào môi
chạm
môi vào đá
nh́n
mặt nhau vành vạnh trăng rằm”
(12g41 ngày 29-8-2009)