MẠC PHƯƠNG Đ̀NH

TRONG THỂ LOẠI THƠ CŨ

 

Hà Khánh Quân

 

 

         

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tôi chưa muốn bỏ một thói quen không tốt. Nghĩa là vẫn rề rà, lẩn thẩn trước khi nắm tay thơ, đi thẳng vào thi phẩm, tác giả. Tản mạn theo một số thơ đang đọc, không khác bao nhiêu chuyện b́nh giảng về thơ Trần Kế Xương, Nguyễn Khuyến, Cao Bá Quát, Nguyễn Du... Cái khó, cái khác, ở đây là ḿnh phải tự chọn một tác giả, để vào thăm viếng thơ của họ, phá phách họ chút ít cho vui. Tác giả trong cơi thơ Việt Nam quá đông. Có cả đời chưa chắc ghé chào đầy đủ. Bắt đầu cuộc chơi muộn, tôi đành chia từng khu vực theo địa lư. Và với chút xíu cục bộ, tôi khoanh mục tiêu đầu tiên: Quảng Nam.

 

          Lạ, cái đất chưa mưa đă lụt này, có quá nhiều người sính thơ, làm thơ. Tôi mừng cho ḿnh đă đọc tất cả những thi phẩm t́m được. Không có bất cứ điều đặc biệt nào dành riêng cho tác giả. Quen tên trước hay chưa cũng như nhau. Và dĩ nhiên, không phải tác giả nào, cũng bị tôi nắm thơ họ để đi theo tán dốc. Gia tài thơ tôi sưu tập không nhiều, nhưng đang hiện diện quư anh chị đă rất thâm niên trong nghề làm thơ . Hôm nay, xui cho ông Mạc Phương Đ́nh bị tôi làm phiền.

 

          Mạc Phương Đ́nh là nhà thơ, xuất thân từ thị trấn Tam Kỳ đất Quảng Nam. Theo lư lịch vắn tắt được công bố trên cả ba tác phẩm: Mạc Phương đ́nh là bút hiệu của một người rất Việt Nam với quí danh Lê Tuấn Ngô. Những hư cấu hấp dẫn về thân thế sự nghiệp Mạc Phương Đ́nh, của ông Việt Hải trên trang web Đặc Trưng, đă được một người cháu bên nội của Mạc Phương Đ́nh là Vi Hoàng, lên tiếng. Tuy vậy, phần tiểu sử của Mạc Phương Đ́nh, vẫn c̣n nằm trong nghi vấn, v́ chính nhà thơ chưa tỏ thái độ đồng thuận hay đính chính. Anh có là cháu nhiều đời của cụ ba tàu Quảng Đông Mạc Cửu hay không ? Hà cớ nào phải chuyển ḿnh từ Mạc sang Lê ? để  bị bắt đi tù cải tạo đến mười năm, về tội cỏng rắn cắn gà nhà của cha ông. Cũng may họ không xử anh tội Ngụy quân, Ngụy quyền.

          Một điểm nữa: Có lẽ để giữ ấn tượng thanh xuân trong ḷng bạn đọc, trong ba tác phẩm đă xuất bản, kể cả tuyển tập thơ in chung với Vũ Đ́nh Trường, Vô T́nh, Quang Huỳnh, Hoàng Định Nam, Mạc Phương Đ́nh cũng không cho biết năm sinh của ḿnh. Qua tấm chân dung, độc nhất được phổ biến, có thể đoán, anh ra đời vào thập niên 40 hoặc những năm cuối của thập niên ba mươi.

          Tôi hơi méo mó về chuyện t́m hiểu tác giả, bởi cái thú sưu tầm tiểu sử những người làm văn học nghệ thuật, vẫn đang trên đường thực hiện. Tôi muốn giúp Lê Bảo Hoàng tránh bớt những sai sót, đă có khá nhiều.

 

          Tính đến thời điểm 2005, Mạc Phương Đ́nh đă cho in ba tập thơ: Lời Ru Của Mẹ, 2001. Những Ḍng Kỷ Niệm, 2002. Ru Người Ru Đời, 2005. Cả ba thi phẩm đều do Yêu Thương xuất bản. Yêu Thương có lẽ là cơ sở do chính tác giả chủ trương, v́ không thấy in một tác phẩm của ai khác. Tập truyện mang tên Tấm Thẻ Bài qua bút hiệu Cẩm An Sơn, một bút hiệu khác của Mạc Phương Đ́nh,  vẫn c̣n ghi sẽ xuất bản vào năm 2005.

 

 

          Lời Ru Của Mẹ, b́a màu vàng nhạt. Họa phẩm Quê Mẹ của Huỳnh Văn Phụng là khuôn mặt của tập thơ dày 144 trang, giấy vàng nhạt. Trong sách có bài thơ “cảm đề” của nhà thơ Hà Thượng Nhân, lời bạt của nhà thơ nữ Huệ Thu, phụ bản của Huỳnh Ngọc Diệp. Chăm sóc tŕnh bày nội dung bởi Phạm Hoàng Yến. Lưng b́a sau, ngoài vài ḍng tiểu sử khiêm nhường, c̣n có một ảnh màu về tổng thể núi Ngũ Hành Sơn Quảng Nam. Phía bên trên tấm ảnh, in đậm nét bốn câu:

 

          Con khôn lớn bằng lời ru của mẹ

          những lời ru thấm đẫm bốn quai nôi

          mẹ đă mất nhưng lời ru c̣n đó

          trong tim con thao thiết đến muôn đời

 

         Qua bốn câu trên cộng với tên cuốn sách, cho người đọc thấy thấp thoáng nội dung của tác phẩm: Viết về mẹ, hay ít nhất, mẹ là điểm tựa cho những bài thơ quây quần. Trong lời mở ngắn gọn, tác giả đă tâm sự:

 

          “... những lời ru của mẹ đă nuôi tôi lớn lên, dẫn dắt tôi vào đời, vực tôi dậy khi tôi vấp ngă, và cũng từ những lời ru huyền hoặc khói sương đó, mẹ đă dạy tôi làm thơ.

          Xin được cám ơn mẹ, cám ơn bè bạn, cám ơn đời...”

                                                                  (LRCM trang 11)         

 

          Những thế hệ trước năm 1975,  nhiều người đă có cái may mắn lớn lên trong điệu hát ru em, một thực phẩm tinh thần, quí như t́nh thương yêu. Mạc Phương Đ́nh đă vượt trội hơn nhiều người, trong việc tiêu hoá chất dinh dưỡng này. Tiếng ru em của một đời người thường khởi đi từ Mẹ. Mạc Phương Đ́nh đă lưu giữ đầy tim những lời ru của mẹ. Khi không c̣n được trực tiếp mớm nuôi, anh mang những lời ru ấy ra nh́n ngắm, bằng cách vẽ lên thơ:

   

          Nửa khuya giọng hát nhà ai

          âm ba tiếng mẹ ru dài phố đêm

          lời ru khi nổi khi ch́m

          mang mang hoài niệm cho tim bồi hồi

          ta thầm gọi nhỏ: mẹ ơi

          tháng ngày thơ ấu đẫm lời me ru

          nghe trong tiềm thức sa mù

          giọng xuân đầm ấm, giọng thu dịu dàng

          trưa hè giọng Mẹ nhặt khoan

          đêm đông lời Mẹ như than lửa hồng

          một đời thân mẹ long đong

          lời ru vẫn măi thanh trong ngọt ngào

          lời ru như giấc chiêm bao

          chắp con đôi cánh bay vào tương lai

          mải mê biển rộng sông dài

          con đi giữ nước áo phai bụi đường

          lời ru t́nh tự quê hương

          ngợi ca quốc sử anh hùng tiền nhân

          lời ru Mẹ đă bao lần

          giục con tiến bước trước ngàn chông gai.

 

          Vọng khuya nghe tiếng ru dài

          viễn phương ḷng vẫn u hoài niềm đau

                             (lời Ru Của Mẹ 12-13)

 

          Lời ru, giọng ru của mẹ qua thơ, không chỉ có nội dung của một tấm ḷng, nỗi cay đắng truân chuyên trong cuộc sống, mà c̣n hiện rơ những vóc dáng, cử chỉ của một người mẹ Việt Nam.

          Ca ngợi t́nh mẹ, trong âm nhạc, hội họa, điêu khắc, nhiếp ảnh, thi ca... ngàn đời vẫn là một đề tài, được trân trọng khai thác. Mỗi tác giả, mỗi bộ môn, vẫn từ một cái nh́n chung, nhưng tạo cách thể hiện riêng. Riêng phần Mạc Phương Đ́nh, ngoài bài trích dẫn trên, anh c̣n có những câu thật tha thiết:

         

          “ con đi tù, mẹ ngồi lặng lẽ

          nh́n núi xa mắt mẹ rưng rưng

          nỗi đau như những ṿng dây trói

          để bước con phải ngập ngừng...”

                      (Nỗi Đau Của Mẹ, 34 -35)

 

          nắng ngoài sân trải vàng như lụa

          mẹ c̣ng lưng ngồi tựa bên thềm

          ...

          mẹ gói trọn gian truân vất vả

          mang vào thiên thu hai chữ thành tâm”

                   (Gian Truân Tuổi Mẹ, 58-59)

 

          “... mẹ sống âm thầm như chiếc bóng

          cùng cháu, dâu, bữa cháo bữa rau

          ngày lội bộ vài mươi cây số

          c̣ng lưng già mang góp ngô khoai

          ...

          răng mẹ rụng ngô khoai sượng cứng

          nghĩ thương con mẹ cũng gắng nhai

          chong đèn khuya khoắt ngồi khâu áo

          kim nhỏ đâm nhầm chảy máu tay

          mẹ ơi thương mẹ thời gian khó

          măi tấc ḷng đau với tháng ngày”

                 (Thương Mẹ Gian Truân, 98-99)

 

         “ ôi thần tiên đôi bàn tay mẹ

          đôi bàn tay tắm mát tuổi thơ

          tay nâng bầu sữa cho con bú

          tay dắt con qua những dại khờ

          nhịp vơng tay đưa, chiều nóng nực

          chăn khuya tay đắp dỗ con mơ

          tay ấp ôm con ngày trở gió

          tay ru khẻ quạt, giọng ầu ơ

          tay mẹ d́u con từng bước một

          đôi chân vụng dại thuở ban sơ

          tay mẹ nâng con vào tuổi lớn

          xa con vài bữa, mẹ trông chờ

          con ngă bao lần, đau tuổi mẹ

          tháng ngày khổ nhọc với con thơ

          mẹ chỉ đôi tay, nhưng tất cả

          niềm yêu trăi rộng măi vô bờ”

                       (Bàn Tay Mẹ 120-121)

 

          H́nh ảnh người Mẹ, đă được nhà thơ Mạc Phương Đ́nh, dùng chính t́nh yêu thương, kính trọng của ḿnh để gởi đến bạn đọc, qua năm bài thơ trên. Năm mươi bảy bài c̣n lại, tác giả viết với nhiều chủ đề: t́nh yêu lứa đôi, t́nh quê hương, t́nh bạn, suy tư về thân phận con người...Những chủ đề chung này, chúng ta thường bắt gặp, ở hầu hết các tập thơ đă in từ trước đến nay. Thưởng thức Lời Ru Của Mẹ, có khá nhiêu cây bút có xuất hiện trên báo đất, báo mạng nhận xét. Trước nhất là những ḍng của nhà thơ nữ Huệ Thu, qua lời bạt:

 

          “... lời thơ Mạc Phương Đ́nh không sôi nổi nhưng sâu, cô đọng. Ông nói nhiều về đất nước, về gia đ́nh, về bè bạn, về ngôi trường cũ Trần Cao Vân – nói bằng giọng nói thật ngọt ngào, tŕu mến.

          Thơ của ông, ngay trong những bài vui như bài Thơ Xuân Chúc Bạn vẫn có một chút ǵ đó man mác buồn

         ...

         ... Mạc Phương Đ́nh là một tên tuổi mới, nhưng thơ ông thật đă có thể dành một chỗ ngồi riêng...

         ... Tôi ít thấy nhà thơ nào, ở ngay tập đầu đời đă thành công như Mạc Phương Đ́nh...”

                       Huệ Thu

                       (Vài cảm nghĩ... 139)

 

          Nhà văn Tràm Cà Mâu lư thú nhận thấy:

 

          “... tiếng chim hót trong khu vườn buổi sáng

          giọng trong veo, như tiếng chú ch́a vôi

          kià, chính nó, chú chim đen cánh trắng

          chiếc đuôi dài theo nhịp múa không thôi”

          Làm thơ mà tả con chim ch́a vôi như thế này th́ thật là tuyệt diệu. Khi đọc đến đoạn thơ này khoái quá, tôi kêu “bà xă” ra đọc cho nghe.. Bài thơ “Một Góc Quê Hương” này thật đẹp và lạ (xin khen thêm một phát)

         ...

          Theo tôi nhận thấy, tập Lời Ru Của Mẹ, là một trong những tập thơ có giá trị và hay, mà tôi được thưởng thức. Tôi đă đọc tập thơ của anh một mạch từ đầu đến cuối. Thơ anh lời tự nhiên, không cần trau chuốt, không làm dáng, đọc rất cảm động, và nhạc thơ cũng rất dịu dàng, song suốt. Tôi không thấy có bài nào có thể gọi là “dở”, những bài thơ mà tôi ít thích nhất, cũng được gọi là trung b́nh...”

                  (nhà văn Tràm Cà Mâu, tháng 8-01)

 

          Đọc thơ, h́nh như có khác đọc truyện, không có mấy người, đọc được một mạch từ đầu đến cuối một thi phẩm. Nhà văn Tràm Cà Mâu đă làm được việc này, chứng tỏ sự đồng cảm giữa người viết và người đọc, đạt đến độ tuyệt hảo.

          Khác cái nhận xét cụ thể của nhà văn, thi sĩ Chu Vương Miện, có những ḍng siêu quát hơn:

 

          “...Mạc Phương Đ́nh là một người có nhân cách và phong cách làm thơ, làm người. Ông dùng chữ điêu luyện nhưng không tân kỳ, thơ ông dạt dào nhưng chưa tuyệt, mênh mông nhưng không vô tận, bồng bềnh nhưng vẫn bị giới hạn...”

                (nhà thơ Chu Vương Miện)

 

          Không thấy thi sĩ trích dẫn. Những với những lời phát biểu trên, tôi đoán chừng Chu Vương Miện gặp được nhiều bài ít thích nhất, hơn hẳn ông Tràm Cà Mâu. Một cây bút nữ khác, thường xuất hiện trên nhiều trang báo điện toán, với ḍng thơ chính khí quê hương, bà Ngô Minh Hằng, thành thật:

 

          “... tôi đă thức thật khuya để thưởng thức từng bài thơ hay và thật cảm động của anh..., và xin được nói với anh cảm nghĩ thật của tôi khi đọc “Lời Ru Của Mẹ” ... là ngôn ngữ và kỹ thuật trong thi phẩm rất long lanh và điêu luyện”

               (nhà thơ Ngô Minh Hằng)

 

          Ngoài những nhận xét trên, Lời Ru Của Mẹ, c̣n có ư kiến của: nhà thơ Lam Điền Nguyễn Thứ, luật sư Nguyễn Tường Bá, nhà thơ Lê Duy, nhà văn Thanh Thương Hoàng. Trong dịp về quân Cam ra mắt sách, nhà thơ Mạc Phương Đ́nh được chào nồng nàn. Ông Thái Tú Hạp, nhà thơ, chủ nhiệm tuần báo Saigon Times, tặng tác giả Lời Ru Của Mẹ những lời thật văn hoa:

 

          “... Đọc thơ anh thơm ngát mùi quế Trà Mi, Tiên Phước, những hoa trà Kỳ Sơn, con suối Quế Tiên lấp lánh dưới ánh mặt trời. T́nh yêu như đoá hoa Lan Rừng khép nép bên bờ đá xanh thơ mộng”

                      Thái Tú Hạp

                      (tựa Những Nhánh Sông Quê Hương)

 

          Sau thi phẩm Lời Ru Của Mẹ, tập thơ Những Ḍng Kỷ Niệm ra đời năm 2002. Mẫu b́a trang nhă nền tím nhạt. Họa phẩm “Em, Ngày Xưa” của họa sĩ Huỳnh Ngọc Diệp, tạo nét thơ cho cuốn sách. Điểm đặc biệt: tên sách chữ nhỏ và nằm ch́m trong tranh. Tên tác giả chữ lớn, nghiêm chỉnh, được đặt ở vị trí thường dành cho tên sách. Ruột, giấy vàng nhạt, loại tốt. Ngoài thơ, c̣n có phác họa phụ bản của Huỳnh Ngọc Diệp, và nhiều trang cảm nhận của một số tác giả, tâm đắc với thơ Mạc Phương Đ́nh.

          Như một thỏa hiệp bất thành văn, mọi phát biểu cho bất kỳ tác phẩm nào, của ai, được in chung với tác phẩm, cũng là những tràng pháo tay nồng nàn. Không tán thưởng nội dung, th́ hoan nghênh h́nh thức, kỹ thuật. Có thật. Có giả. Có ăn theo. Có xă giao. Điều này cũng hợp lư, v́ những bài viết đa số chỉ nhằm mục đích giới thiệu. Không ai  thiếu tế nhị, đi mổ xẻ một tác phẩm dưới cái nh́n riêng của ḿnh, đem đến sự không vừa ư cho người nhờ giới thiệu. Một tác phẩm, một cuốn sách có tựa, có bạt, có cả những ư kiến đưa đẩy, h́nh như có sự đậm đà ở tầm vóc. Một điều khó là không phải tác giả nào, cũng t́m thấy dễ dàng những người sẵn ḷng đưa đường. Nếu Lời Ru Của Mẹ có những ḍng Cảm đề của cụ Hà Thượng Nhân ( Tôi vốn yêu thơ từ thuở nhỏ / người cho xem thử mấy lời ru / ... lời ru của mẹ lời ru ấy / có rối cùng chăng tóc Nguyễn Du /...tối nay gối sách kê đầu ngủ / tưởng gối t́nh nhau thuở học tro / tưởng vẫn thơ ḿnh ngày thuở ấy / cảm ơn trời đất những cơn mơ) và bài bạt thân t́nh của Huệ Thu, th́ Những Ḍng Kỷ Niệm, được những ḍng thơ của Huệ Thu (... mẹ ru lời mẹ thiết tha / câu thơ lục bát dẫn ta vào đời / Phương Đ́nh này bạn ta ơi / làm thơ lục bát tặng người được chăng ?) và mở tập của cụ Hà Thượng Nhân. Quả là một hạnh phúc lớn cho nhà thơ họ Mạc. (Lê).

 

          Trong bản văn vào tập, sau khi đưa ra một số nhận xét chung về thi ca, nhà thơ Hà Thượng Nhân viết:

 

          “ Mạc Phương Đ́nh hẳn phải yêu thơ lắm. Thơ anh là quê hương anh, là cái trường Trần Cao Vân nào đó ở Tam Kỳ, là tiếng mẹ ru, là những người bạn thuở nhỏ, là những mối t́nh ngượng ngập nơi cầu ao, nơi bờ giậu.

          Anh không làm dáng trong thơ. Người đàn bà khi đă phải làm dáng quá quắt là bắt đầu không c̣n đẹp nữa. Thơ Mạc Phương Đ́nh có nhiều câu, làm tôi quư mến. Anh là một người trung hậu...”

 

          Và cũng như tập đầu tay, Mạc Phương Đ́nh dành một trang văn xuôi, thổ lộ nỗi t́nh của ḿnh. Nguyên văn đầy đủ:

         

         “ Có lẽ khi bắt đầu luống tuổi, là lúc con người thường nghĩ về quá khứ. Dĩ văng như một cuốn phim dài dặc, muôn màu muôn sắc, không phải được chiếu lại từ đầu, mà từ một bắt gặp, một giây phút t́nh cờ, một giấc mơ nào...Như chợt có nỗi vui, nỗi buồn hay một thoáng bâng khuâng...Từ một góc chiều xa vắng. Cánh chim trời lẻ loi bay về đâu trước hoàng hôn. Chút ráng trời vương vất trên chỏm núi xa... Con đ̣ nơi nào trôi trên ḍng trăng khuya, lặng lẽ. Những khoảnh khắc thật bất ngờ. Những h́nh ảnh quá khứ như những ánh chớp, lóe lên trong tiềm thức, đánh thức niềm đau, nỗi tiếc hoài...

          Và từ đó, kỷ niệm bỗng hiện về, mang đầy những dấu vết ngậm ngùi, những kỷ niệm vừa cay đắng, vừa ngọt ngào ấy,vào thật sâu trong đáy tim ḿnh, cho nó ngủ yên, nhưng...

          ... dường như vẫn c̣n nghe thao thức từ trái tim, với những ḍng kỷ niệm”

         

(ghi chú: những chấm lững trong bài, đúng nguyên văn, không phải thay những cắt bớt – HKQ).                                                                                                                                                         

 

          Vịn vào những ḍng trên, ta có thể xem tập Những Ḍng Kỷ Niệm, như một cuốn hồi kư, thực hiện bằng nhiều thể thơ.

          Bài thơ đầu:

 

          xin chép lại những ḍng kỷ niệm

          bao nỗi buồn cùng với niềm vui

          quê cha, đất tổ, xa ngàn dặm

          bạn, người thân, cách biệt rồi

         

          thơ ấu trăng về đùa trước ngơ

          lớn khôn vùng vẫy sóng ngàn khơi

          khó khăn, tay gượng lời ru mẹ

          gian khổ, lời cha dạy ở đời

          nợ nước thân trai cùng gánh vác

          t́nh yêu thầm lặng măi không vơi

          những trang nhật kư c̣n ghi dấu

          lưu bút ngày xanh nợ với người

          chôn kín hẹn ḥ cùng tuổi trẻ

          đường t́nh thơm ngát tuổi đôi mươi

          Tam Kỳ ṃn gót chân lưu luyến

          phố Huế nàng thơ giấu nụ cười

          một thuở Nha Trang mưa nắng gọi

          Sài G̣n khoe sắc đóa hồng tươi

          bao nhiêu gặp gỡ rồi chia biệt

          để lại trong nhau những ngậm ngùi”

 

          xin giữ nơi đây ḍng kỷ niệm

          thương hoài dĩ văng cố nhân ơi

                        (Những Ḍng Kỷ Niệm)

 

          Từng chặng đời của tác giả được vẽ lại, từ ấu thơ đến thời kỳ đă quá ngưỡng cửa “ ngũ tri thiên mệnh” của đức Khổng Tử. Mỗi một giai đoạn đáng nhớ, được cô đọng trong bảy chữ, hoặc nhiều gấp đôi. Tuy vắn tắt nhưng mang đủ tâm sự đă từng có trong đời. Kỷ niệm nối đuôi kỷ niệm, thứ lớp chỉnh tề. Địa danh, h́nh ảnh là những điểm tựa linh động cho từng câu thơ gối đầu. Có thể xem bài thơ này là bài tổng quan cuộc đời nhà thơ xứ Tam Kỳ. Thành công của bài thơ, nằm trong sự sáng sủa của chữ nghĩa, lẫn cái nghiêm chỉnh của thể luật thất ngôn.

 

          Sau bức tranh khái quát trên, chúng ta bắt gặp rất nhiều bức ảnh có giá trị kỷ niệm riêng của tác giả.

          Bức ảnh thứ nhất, tôi thấy cần giới thiệu  cùng bạn đọc: Quê Xưa:

 

          tiếng chim hót dội lên vùng kư ức

          đưa tôi về thơ ấu tuổi mười ba

          nơi làng cũ cùng tháng ngày mới lớn

          bao thân thương yêu dấu chốn quê nhà

 

          ngôi trường nhỏ có bờ tre bóng mát

          chim dộc về làm tổ ở trên cao

          đàn c̣ trắng t́m mồi trên ruộng lúa

          chú chim cu buổi sáng gởi câu chào

 

          những trưa nồng tiếng ve ran trong lá

          mẹ bồng em trên vơng ngủ lơ mơ

          câu hát cũ nghe thuộc làu trong trí

          giọng ru buồn man mác khúc ầu ơ

 

          tháng tám, giậu vàng lên hoa cúc

          đêm lồng đèn trăng chở Tết trung thu

          nhịp lửa trại vui sân đ́nh rộn ră

          gởi thơ ngây qua năm tháng mịt mù

 

          rồi mưa gió cùng con đường lầy lội

          cơn băo về găy rụi những cành cây

          trong vườn chuối, lá tả tơi be bét

          mẹ than rằng bánh tết gói sao đây

 

          cây mai nhỏ trước sân vừa hái lá

          cho cuối đông hoa nở kịp giao thừa

          nồi bánh tét chiều ba mươi lửa đỏ

          người đi xa lặng nhớ nỗi quê xưa

                           (Quê Xưa)

 

          Bài thơ là những nhịp bước của tháng năm. Thật có trật tự trong sự nhớ thương. Mỗi bước dẫn dắt chính người viết lượm lại những ǵ đă có, đă đánh rơi. Mạc Phương Đ́nh chứng tỏ khả năng viết về quê hương rất tốt. Người đọc chắc chắn sẽ nghĩ đến những Đoàn Văn Cừ, Anh Thơ, Bàng Bá Lân, Trần Huiền Ân... Quê Xưa của Mạc Phương Đ́nh nếu xuất hiện trước 1975, tôi nghĩ thế nào cũng được mang vào sách giáo khoa, bậc tiểu học, để làm bài học thuộc ḷng cho các em. Được chọn cho vào sách giáo khoa dù là bậc tiểu học, không phải là chuyện dễ dàng. Tôi nhớ thời bấy giờ tại miền trung, thơ Trần Huiền Ân và Luân Hoán đă có cái may mắn này.

           Để t́m những câu xuất sắc trong bài thơ vừa dẫn, riêng tôi sẽ chọn:

 

          1. tiếng chim hót dội lên vùng kư ức

          2. chú chim cu buổi sáng gởi câu chào

          3. tháng tám, giậu vàng lên hoa cúc

          4. đêm lồng đèn trăng chở Tết trung thu

        

          Mạc Phương Đ́nh xử dụng động từ rất thích hợp, rất đúng chỗ. Từ dội ở câu 1 vẽ ra được cái vang vọng, cái thu hút, cái thôi thúc mảnh liệt, Từ gởi tạo ra h́nh ảnh thân thiện giữa vật và người. Đọc trọn câu nghe b́nh thường, thật ra có sự mới mẻ nhờ động từ gởi này. Câu thứ ba sẽ là câu thơ quen thuộc, cùn ṃn trong h́nh ảnh, nếu không có động từ đi đầu câu. Nhờ từ mê, câu thơ trở thành xuất sắc nhất trong bốn câu. Chở ở câu bốn đă nói lên được sự linh hoạt của ngày hội nhi đồng.

 

          Theo sát với chủ đề Những Ḍng Kỷ Niệm, những bài thơ tiếp theo hai bài vừa giới thiệu, vẫn chỉ mang sứ mệnh của một ảnh chụp, với đầy đủ kỷ niệm buồn vui, mà tác giả đă trải qua. Để minh chứng, xin trích thêm vài bài:

 

          ta về thăm lại trường xưa

          Trần Cao Vân ngủ trong mưa buổi chiều

          hàng cây phượng đứng buồn thiu

          sân chơi mờ những khung rêu dịu dàng

          gốc đa oằn dấu thời gian

          nh́n ra bạn cũ ngỡ ngàng chào nhau

          th́ thầm trong nhịp mưa mau:

          tên trường đă đổi, c̣n đâu người về”

                              (Thăm Trường Cũ)

 

          Tôi nghĩ, tác giả rất tâm đắc với câu cuối cùng. Câu này có thể hiểu hai ư.

1. Trường đă đổi tên nên không c̣n ai về thăm nữa. (xác định).

2. Trường đă đổi tên c̣n có ai về thăm nữa không.(nghi vấn)

Với thơ, không nhất thiết phải thêm dấu hỏi phía sau mới nghĩ ra điều này. Bốn chữ cuối c̣n có thể hiểu là một ta thán, một thất vọng nữa.

 

          Một bức ảnh khác:

 

          nhắm mắt nhưng chẳng ngủ

          nằm nghe đêm thở dài

          chiếc đồng hồ cần mẫn

          từng nhịp khoan thai

          trong đầu niềm tĩnh lặng

          ru từng ngọn tóc mai

          mong manh như dĩ văng

          mang theo niềm quan hoài

          chút khuya sâu giọt nến

          tưởng buồn như tàn phai

          thời gian vùi kỷ niệm

          con đường nào lá bay

          con đ̣ nào tách bến

          ngỡ ngàng đôi bàn tay

          hương nồng cành hoa cũ

          trong tim vẫn lan đầy

          theo nỗi sầu êm ả

          choáng trong hồn thơ ngây

          long lanh từng sợi nhỏ

          đan kín những ṿng quay

          người đi không giả biệt

          dấu chân mờ tháng ngày

          nhắm mắt mà không ngủ

          đêm nghe đêm thở dài

                            (Thao Thức)

 

          Bức ảnh này không giới thiệu những vóc dáng, màu sắc cụ thể của đời thường. Đây là h́nh chụp nội tâm của tác giả. Với hơi thơ nhẹ nhàng, nói lên được sự thong dong, nỗi b́nh an trong ḷng người viết.

          Không riêng bài này, với một vài bài ngũ ngôn khác như Hương T́nh, Đêm-Tiếng Nhạn... giúp tôi thấy ra Mạc Phương Đ́nh rất thơm tay ở thể loại ngũ ngôn hơn những thể loại khác.

          Những ưu điểm về kỹ thuật viết của Mạc Phương Đ́nh đă có nhiều người bàn đến, nên tôi thấy không cần bàn thêm.

          Tôi hơi ngạc nhiên, khi đọc phần cuối bài tựa của nhà thơ Hà Thượng Nhân:

 

          “... Một người mới bước vào làng thơ, mà đă có được những câu thơ như thế, theo tôi nhận thấy là rất hiếm. Tôi tin Mạc Phương Đ́nh sẽ c̣n tiến xa, v́ anh là một thi sĩ đích thực”

                         (Hà Thượng Nhân - DSKN )

 

          Theo chỗ tôi biết, Mạc Phương Đ́nh đă có thơ, được đăng trên một số báo trước 1975 tại Sài G̣n. Dù thời đó anh chưa được đón đọc nhiều. Không thể lấy năm tŕnh làng tác phẩm đầu tay, làm cái mốc đến với làng thơ. Một vài nhà thơ thành danh chưa chịu in tác phẩm, hoặc in rất muộn như thi sĩ Hoàng Anh Tuấn, họ không được kể đă đến cùng làng thơ từ lâu chăng ?

 

 

          Ru Người Ru Đời, là tập thơ thứ ba của Mạc Phương Đ́nh, có mặt năm 2005. B́a hai lớp trang trọng. B́a ngoài nền lá lạ. Vẫn dùng tranh của Huỳnh Ngọc Diệp. Hoa được thay cho thiếu nữ làm khuôn mặt thơ. Ruột giấy hoa văn xanh, sang trọng, bề thế. Và t́nh cảm của cụ Hà vẫn c̣n dành cho tác giả:

        

          “Tôi đọc kỷ từng bài thơ của Mạc Phương Đ́nh. Phần lớn thơ Mạc Phương Đ́nh bắt nguồn từ những lời ru...Thời đại này, người ta thường không biết đến tiếng ru. Cả ư niệm về quê hương, về mẹ cũng mờ nhạt đi nhiều. Mạc Phương Đ́nh nhắc đến lời ru là nhắc đến h́nh ảnh trẻ dại không bao giờ c̣n nữa, cho nên thơ Mạc Phương Đ́nh thường có pha đôi chút ngậm ngùi...”

                    (Hà Thượng Nhân RNRĐ trang 204-205)

 

          Đôi chút ngậm ngùi mà nhà thơ Hà Thượng Nhân nói đến, thật ra là sự giàu có của thi ca. Cái hồn cái vía của bài thơ, một phần lớn nằm trong cái ngậm ngùi này. Trong văn chương Việt Nam, không thiếu những bài thơ biết mỉm cười. Nhưng nỗi buồn, bất kỳ từ nguồn nào đổ vào ḍng thơ, cũng luôn luôn chiếm đa số. Sự thặng dư phiền muộn trong thi ca, đă làm không ít người đi đến kết luận: nói đến thơ là nói đau buồn, bi ai. Những bài thơ nghiêng về hoài niệm của Mạc Phương Đ́nh, hẳn nhiên sẽ rất phong phút nét bi ca.

          Âm điệu thi ca tự nó đă là những ḍng ru, những vuốt ve, những nhỏ to tâm sự. Mạc Phương Đ́nh có vẻ mê và thường dùng từ “ru”, có thể do anh muốn nói lên sự trân trọng của ḿnh, khi bày tỏ t́nh cảm hoặc tâm sự với nhiều đối tượng như cha, mẹ, anh, chị...bè bạn.  

          Nếu được hỏi thích nhất bài thơ nào của Mạc Phương Đ́nh, tôi chọn bài sau:

 

          hôm nay thơ bỏ nhà đi vắng

          ta uống cà phê với chút buồn

          chữ nghĩa nằm yên trong đáy cốc

          mảnh t́nh phơi nắng cũng khô luôn

 

          ta cầm ngơ ngác cho vào cốc

          chiếc cốc màu đen chẳng thấy ǵ

          đầu lưỡi tê tê đau tiếc nhớ

          chữ sầu năm trước cũng vu quy

 

          người không về lại thơ làm nũng

          chẳng chịu cho ta một vỗ về

          nắng héo buồng tim vàng mỗi lúc

          muỗng đường làm đắng giọt cà phê

 

          bao năm lưu lạc cùng cô độc

          giọt đắng chưa làm chết được ta

          câu hát mẹ ru cho máu chảy

          luân lưu sầu thẳm một quê nhà

                            (Giọt Đắng RNRĐ 36)

 

          Bốn đoạn trên thật sự là thơ hay. Trong cái xác thơ cũ, cái vẩn nỗi niềm của tác giả, được làm mới bằng nhiều h́nh ảnh vừa thích hợp vừa lạ. Hơi thơ là một nhịp bồi hồi, chạy suốt bốn khổ thơ. Cái t́nh đẻ ra cái buồn, cái hờn rất tinh tế tự nhiên, nhưng vô cùng xót xa:

 

           người không về lại thơ làm nũng

           chẳng chịu cho ta một vỗ về  

 

          H́nh ảnh “cầm cái ngơ ngác” bỏ vào ly, thật bất ngờ, thật đẹp. Nó nói lên rơ ràng vẽ sững sờ của một người cô đơn mà không chịu tin ḿnh cô độc. Nếu ngoại cảnh chỉ là ánh nắng, càng lúc càng vàng vơ như trái tim, khắc khoải đợi mong. Th́ nội tâm càng xót đau hơn, khi đường, một tinh thể có vị ngọt, chỉ làm tăng thêm sự đắng (cay). Sự nghịch lư được nêu lên, để làm tăng nồng độ sầu thương trong ḷng người độc ẩm. Tuy vậy, nét hào sảng của một người làm thơ vẫn c̣n đề huề cốt cách:

 

          giọt đắng chưa làm chết được ta

 

          Tác giả vẫn c̣n bên ḷng một câu hát mẹ ru, hay chính xác hơn, một giọng ru của mẹ. Một làn hơi thân yêu, đă giúp ḍng máu trong tim người thi nhân luân lưu, và luôn luôn hướng vọng về cội nguồn.

 

          Nhà thơ Hà Thượng Nhân có nhận xét:

    

          “Bài thơ nào của Mạc Phương Đ́nh cũng nhắc đến t́nh yêu, nhưng tôi có cảm tưởng anh chưa có một t́nh yêu thật sự, Đó chỉ là những rạo rực mơ hồ trước một người đẹp...”

 

          Theo tôi, Mạc Phương Đ́nh có thể chưa được thất t́nh, chưa biết thất t́nh. Thơ t́nh yêu của anh thường có nét đẹp chung chung. Tôi có cảm tưởng anh thể hiện bài viết bởi giúp cho một ai đó. Những tưởng tượng có phong phú, nhưng dàn trải tâm sự thiếu độ nồng nàn. Cũng có thể do bản tính lười cởi mở tấm ḷng cho t́nh yêu. Một yếu tố khác cũng cần đưa vào nghi vấn: Với Mạc Phương Đ́nh, trái tim anh hướng về người mẹ quá nhiều. Không những nguồn cảm xúc mà chữ nghĩa của anh h́nh như cũng dồn vào đối tượng thiêng liêng này. Anh đă nổi tiếng về những bài thơ dành cho mẹ, qua tập Lời Ru Của Mẹ. Ở Ru Người Ru Đời t́nh cảm sâu sắc ấy vẫn c̣n được nối dài. Mời đọc:

 

 

          ngày mẹ mất, vẫn c̣n trong túi áo

          mấy chục đồng con cho mẹ hôm xưa

          món tiền nhỏ, từ công con làm chổi

          hết cau trầu mà mẹ chẳng kịp mua

 

          con biết mẹ phải nhịn trầu mấy bữa

          sau khi ăn, nghe tiếng mẹ thở dài

          chiếc ống ngoáy nằm trên bàn lặng lẽ

          mẹ không tiền mà chẳng dám hỏi ai !

 

          đi tù về, gia đ́nh cùng khó nhọc

          con xin làm chổi đót sống qua ngày

          hàng đă nộp mà tiền công chưa nhận

          gạo sắn nhờ hàng xóm giúp cho vay

 

          lát sắn sượng cỏng hạt cơm nhẹ quá

          không c̣n răng đành mấy hạt cơm thôi

          bụng mẹ đói nhưng cau trầu ấm miệng

          bảy mươi năm đậm nhạt cũng quen rồi

 

          nơi quê người mỗi lần con cúng mẹ

          trên mâm cơm luôn có đĩa cau trầu

          nh́n vôi trắng con nhớ vầng tóc bạc

          mất mẹ hiền đời dồn dập thương đau

                        (Cúng Mẹ, RNRĐ 130-131)

 

          Sẽ rất thiếu sót, nếu không giới thiệu thơ ở nhiều chủ đề khác mà Mạc Phương Đ́nh đă viết. Dưới đây là những bài thơ t́nh lứa đôi tiêu biểu:

 

          Em đi để lại nụ cười

          cho ta c̣n măi một trời tương tư

          mấy ḍng mực tím, tờ thư

          đôi câu thơ cũ buồn như nỗi buồn

          căn pḥng nhỏ ắp đầy hương

          tóc trên chiếc gối sợi vương ngắn dài

          mặt trời rọi xuống ngàn mai

          tưởng em đùa với nắng ngoài mái hiên

          trong gương c̣n mắt em hiền

          vết son c̣n đọng giữa miền vai xưa

          âm ba một thuở vui đùa

          hay cơn sóng nhỏ bốn mùa gối chăn

          song khuya trăng cũng ngại ngần

          gió len nếp áo thanh tân gập ghềnh

          tiếng cười treo giữa b́nh minh

          ṿng tay quấn quít giọt t́nh trong veo

          chợt như ngọn lá bay vèo

          nụ hôn buổi sáng vừa treo mắt đầy

          vẫn c̣n, vẫn c̣n quanh đây

          nụ cười em với tháng ngày dễ thương

                               (Dấu Vết)

 

          chùm hoa nắng nở vàng trên cửa sổ

          em đi qua, bỏ lại một mùi hương

          áo lụa như tấm ḷng trinh bạch

          gọi mời ta theo dấu mở con đường

          hoa nắng nhỏ long lanh mang vị ngọt

          nở trong ḷng lặng lẽ mối tơ vương

          từ buổi ấy mặt hồ thôi lặng sóng

          bước thời gian mờ nhạt dấu yêu đương

          chim vổ cánh mang đầy bao nỗi nhớ

          bóng mây xa theo gió gọi trên ngàn

          em ở đó sao chừng xa vời vợi

          những ḍng thơ lay lắt bóng trăng tan

          thuyền đợi sóng vỗ về âm điệu cũ

          dấu chân xưa in lối ngơ hoa vàng

          đêm trăn trở ru từng cơn mộng ảo

          chút lạnh nào se sắt gió trường giang

          t́m đáy cốc nỗi buồn tan giọt rượu

          hồn bỗng trôi theo bóng nguyệt mơ màng

                              (Mộng Ảo trang 9)

      

          Với hai bài thơ t́nh trên của Mạc Phương Đ́nh, tôi xin rút lại nhận xét  chưa được thất t́nh, chưa biết thất t́nh” mà tôi viết ở trên. Và đây là bài thơ có đủ nét cho T́nh bạn và quê hương:

 

          tháng Hai ta trở về thăm bạn

          phố cũ đâu c̣n những bạn xưa

          kẻ ở đầu non người cuối băi

          tháng Hai trời rắc nhẹ cơn mưa

          chuyến xe cọc cạch ḅ lên dốc

          dấu tích thân quen mấy cụm dừa

          thôn xóm đằng xa im ắng quá

          hàng tre bờ giậu bóng lưa thưa

          mấy cây so đủa hoa chừng nở

          đồng ruộng đang xanh lúa giữa mùa

          dừng lại bên đường nơi quán nhỏ

          đâu đây vẳng lại tiếng gà trưa

          bất ngờ gặp bạn, rưng ḷng xuống

          tay nắm c̣n đau những dấu xưa

          ánh chớp lập loè qua dĩ văng

          bỗng như vọng lại tiếng chuông chùa

          mười năm chưa cạn trong ly rượu

          thôi nhắc làm chi chuyện được thua

          ngẫng mặt trông nhau không hỗ thẹn

          cầm như năm tháng một câu đùa .

                               (Về Thăm)

 

          Mạc Phương Đ́nh đồng hành với lứa tuổi của anh, qua những bài thao thức, ưu tư về thân phận:

 

          tóc đă trắng nhưng hồn c̣n xanh ngắt

          tuổi xuân ơi ngày tháng trốn về đâu

          nghĩa sông núi gởi bên trời lưu lạc

          ai mơ chi nào khanh tướng công hầu

 

          vàng đôi mắt đợi chốn t́nh ṃn mỏi

          nh́n én về đan dệt những mùa xuân

          như ḍng chảy ập xuống đầy dấu hỏi

          tưởng bọt bèo không đắm nổi gian truân

 

          trên bước lỡ nửa đời cùng gió băo

          người về đâu quay quắt lối hẹn ḥ

          con sóng lớn nhấn ch́m bao mộng ảo

          gót khua buồn qua những nẻo quanh co

 

          như con sáo biếng lười không biết hót

          mộng ngh́n đêm trả hết thuở xuân th́

          người có phải là muôn lời mật ngọt

          dành riêng ḿnh một ngơ dấu chân đi

 

          vẫn c̣n đó những mắt chờ vô vọng

          nắng và mưa mang nặng dấu luân hồi

          ngày đă lụn che khung trời lạnh cóng

          chút hương nào đậm nhạt chốn xa xôi

                                       (Trăn Trở)

 

          Nh́n chung: ở mọi chủ đề, Mạc Phương Đ́nh rất khéo tay, đều tay. Thú thật, tôi không thấy sự sắc sảo hơn ở anh, trong những bài ngợi ca t́nh mẹ. Nếu không muốn nh́n nhận, giá trị khiêm nhường hơn so với những chủ đề khác. Với tôi, anh vững vàng ở mọi bài sáng tác. Có kỹ thuật xử dụng ngôn từ tốt. Chọn được nhiều h́nh ảnh đẹp, Mạc Phương Đ́nh viết trong tinh thần thong dong. Thơ anh từ đó đến cùng người đọc, trong tinh thần xẻ chia những ưu tư, niềm xúc cảm. Những tâm tư của Mạc Phương Đ́nh vốn ở cận kề với đời thường, tôi tin anh có nhiều bạn đọc, nhiều bạn thích. Tôi suy nghĩ “chỗ ngồi riêng” mà nhà thơ Huệ Thu nh́n thấy, dành cho anh, có phải là ưu điểm giàu có bạn đọc không ?

 

 

ghi thêm:

 

         Trước khi phổ biến cùng bạn đọc bài tản mạn trên, tôi đă gởi đến nhà thơ Mạc Phương Đ́nh đọc trước. Từ địa chỉ macpdinh@yahoo.com nhà thơ đă hồi âm, lúc 10:35 ngày 23-4-2010. Trong thư, về phần tiểu sử của ḿnh, tác giả cho biết:

 

          “... Tôi tuổi Th́n sinh năm 1940, trước năm 75 một thời làm công chức ngành Thông Tin, năm 68 động viên vào lính, 75 đi tù cải tạo, năm 93 đi định cư ở Mỹ. Tập tành làm thơ, viết truyện ngắn từ hồi c̣n đi học ở QH huế (57-60)có bài đăng trên một số nhật báo và tạp chí tại Saigon như Tiếng Chuông, Ngôn Luận, Bách Khoa, Thời Nay, GDPT, Gió Mới..(59 - 65).,

Ngưng viết cho đến 95 sau khi đă ổn định cuộc sống ở Mỹ với nghề công nhân trong các hăng điện tử. Cộng tác viên của một số báo trên mạng như Giao Mùa, Hồn Quê, Đất Quê...

Tất cả những chi tiết mà anh cho đọc từ bài của VH chỉ lả là "chuyện tán phét trên mạng DT" mà thôi,”

        

          Xin chân thành cảm ơn anh Mạc Phương Đ́nh.

                  

Hà Khánh Quân

22-4-2010