gởi bằng hữu
gió khúc khích và
nắng vàng nháy mắt
cười nhạo hay là khích tướng ta đây
đúng, ba ngày ta
chưa ra khỏi cửa
nhưng sẽ đi đâu với hai đứa mày ?
dù đă hẳn ta ngồi trong
xe chạy
từ đường này qua đường khác theo hương
xăng tăng giá, Montréal bát ngát
mấy mươi năm chưa hết góc tư
đường
cũng muốn chạy luôn tuồn qua nẻo mới
nhưng hôm nay lối cũ vẫn ch́a tay
hai đứa mày yên tâm chờ
đợi đấy
gió nhẹ thôi, nhưng nắng phải tràn đầy
ta sẽ bắt xe qua ḍng xa
lộ
nhắm hướng tây mê mải chạy
một lèo
sortie ra Jean Talon, quẹo trái
để đi vào Côte-Saint-Catherine
con đường cũ một thời ta qua lại
tối thiểu bốn lần thường nhật thân quen
có đoạn ngắn chạy theo ŕa chân núi
với những villa trầm mặc thiếu đèn
ta sẽ chạy qua Bourret yêu dấu
đường một chiều, lên dốc, rộng, thong dong
giờ thứ nhất và bốn năm
ở ké
lội bộ, lái xe
mặt đất thuộc ḷng
đường lân cận, đi th́ không
quên được
thử gọi tên, chán thật nhớ không ra
h́nh như có
De la Peltrie,
Côte des Neiges tên đường, tên khu phố
vẫn đông vui tràn
ngập bóng Á đông
Tàu, Phi, Thái, Việt
sắc trắng đen hội nhập thật cạn phân
khó quên được những điểm ngồi một thuở
với đám bạn bè đă như
máu trong tim
Nguyên Ngọc, Song Thao, Trang Châu, Lưu
Nguyễn,
Hoàng Chiều Nhân, Nguyễn Đông Ngạc, Hồ Đ́nh Nghiêm,
c̣n ai nữa, những
nụ t́nh thấp thoáng
Vơ Kỳ Điền, Phạm Nhuận, Hoàng Xuạn Sơn,
suưt bỏ quên Lê
Quang Xuân lững thững
lội bộ quanh năm vẫn t́nh bạn bên ḷng
và dĩ nhiên bóng
thập phương
chẳng nhạt
những Trịng Cung, Hồ Thành Đức, Đinh Cường
những Vơ Đ́nh, Nghiêu
Đề, Thái Tuấn
những Trần Doăn Nho, Trân sa,
Khánh Trường
những Bé Kư, Phan
Xuân Sinh, Vĩnh Điện
những Trần Hoài Thư, Thụy Khanh, Lâm Chương
những Tôn Nữ Liên
Chi, Phan Ni Tấn
những Lê Hân, Bắc
Phong, Chân Phương...
c̣n nhiều nữa, bất ngờ không nhớ hết
những người đă về hội ngộ
Côte-des-Neiges vốn đă là điểm hẹn
của một thời t́nh nghĩa dạt dào
ta vừa lái xe
đi vừa tưởng nhớ
từng nét môi từng
hơi thở biết cười
mới mười mấy năm giờ xa tất cả
tứ tán muôn phương,
đơn độc
qua đời
ta vẫn giữ trong tim thói
quen cũ
mỗi cuối năm nhớ tưởng đến từng người
muốn gọi lớn danh xưng từng người một
ḷng ơi ḷng xin
chớ vội khuây nguôi
xưa gặp mặt, ta vốn lười
biếng nói
giờ xa nhau ḷng
tưởng bất tận ngôn
sao lạ quá, nghĩ
mà ra nước
mắt
bạn ta đâu ? có c̣n nhớ
ta c̣n... ?
xe vẫn chạy, mắt nhạt nḥa bất chợt
ngậm trong ḷng bao
thương tiếc
vu vơ
muốn dừng lại đặt ḷng lên ngọn cỏ
may trời cho chút linh hiển
hóa thơ
rùng ḿnh sợ nhấn
ga xe chạy
tiếp
qua Barclay nhớ cụ Trương Bảo Sơn
đến Plamondon thương thầy Lê Hữu
Mục
cgạy đến đâu cũng thấp thoáng chờn vờn
bóng dĩ văng bóng
chặng đời xưa cũ
vẫn theo ta qua mọi
nẻo đường
gió, nắng hỡi hai đứa mày được lắm
đă tặng ta một
ngày sống dễ thương
Luân Hoán
28-12-2010