Chạy
Xe Trên Bạch
Đằng (tây)
trở về với Bạch Đằng (tây)
chạy xe thong thả như ngày xưa xa
từ Lê Đ́nh Dương quẹo qua
bắt đầu chỗ ở Như Thoa năm nào
gió tinh nghịch hỏi th́ thào:
Kim Uyên biệt
xứ đă bao lâu rồi ?
lạ chưa ? tôi chẳng
t́m người
chạy rông mong gặp lại tôi một
thời
tháng ngày như nước sông trôi
riêng tôi vẫn rất là tôi b́nh
thường
không hận v́ những tang thương
không già v́ những đau buồn tự nhiên
không tĩnh tọa, không an thiền
ḷng tôi vẫn rất b́nh yên, nhẹ
nhàng
nh́n đâu cũng thấy nắng vàng
nh́n đâu cũng gặp cờ mang da
người
một đoàn dĩ văng theo
tôi
pha trong câu chửi tiếng cười b́nh dân
Bạch Đằng
dù đang trổ bông
treo tranh dựng tượng đỏ hồng nghênh ngang
nới dài như đường cái quan
dỡ hơi, tôi thấy như bàn tay
thôi
trước bao hoành tráng tuyệt
vời
mừng tôi vẫn nhớ những nơi lụn tàn:
đây rồi cái bến xe-vàng
rước, đổ khách của chợ Hàn đông
vui
Cầu-tiêu-ông-Phước thưa người
vẫn như c̣n đó đàn
ruồi vô tư
bay lên đậu
xuống lừ đừ
vo ve âm điệu thiên thu buồn
buồn
đây rồi Bến-Cá trơ sườn
xi mâng cốt
sắt phơi sương gió đời
trộn đều hương vị thơm, hôi
cho không gian ấm t́nh
người thị dân
chuyến phà An Hải, Hà Thân
mấy lần tôi biết bâng khuâng đứng
nh́n
và đây mái nắng rung rinh
mấy lần tôi đứng búng ḿnh xuống
sông
quờ tay rẽ nước chạy ṿng
tưởng như hóa cá phiêu
bồng thủy cung
“âm dương cách biệt ngàn trùng”
thâu trong gang tấc vẫy vùng hụt hơi
tuyệt chưa, cái chỗ tôi
ngồi
mặt ghế đá trổ đồi mồi hoa cương
dàn hoa chưa một nhành vươn
đứng làm dáng đă dễ
thương vô cùng
ngồi nh́n, sinh bệnh nhớ nhung
mái tóc và cả khoảnh
lưng nắng chiều
lướt dợn sóng, lượn dập d́u
ḷng tôi chao động ngọn triều nhấp nhô
ơi cô em của Lược,
Thao
bỗng dưng thành nụ ca dao bất ngờ
tưởng như ông Út-Mô-Tô
tôi bay trong lúc vẩn vơ
theo t́nh
sông Hàn màu nước thủy tinh
không soi, tôi cũng biết
ḿnh bănh trai
thiện tai, thiện
tai, thiện tai
mấy bài thơ đă lai rai tượng
h́nh
gió rơi ngọn lá vô
t́nh
nh́n trong giây lát tưởng
h́nh như ai
ồ đây cái chỗ sát
vai
đứng đầu gió thổi độc tài, mị dân
học đ̣i làm gă dấng
thân
chẳng thành công, chậm thành-nhân-b́nh-thường
xa rồi cái thuở xuống đường
lên tay xuống ngón đóng tuồng đại ca
hét ḥ lắm cũng chỉ là
chàng thư sinh trói con gà
không xong
chân tay như đă thuộc ḷng
qua sẹt (cercle),
xuống trẹm
thong dong nhẹ nhàng
gió sông thân mật vai quàng
nh́n quanh không hẳn hoàn toàn khác
xưa
và tôi không đến nỗi thừa
trở về như một giọt mưa t́nh cờ
tḥ tay vào ngực t́m thơ
rắc xuống mặt đất ḍng tơ đậm
đà
xin ḷng làm được lớp da
bọc lên đất đá hương hoa t́nh người
tôi đi lẩm bẩm nói cười
hạnh phúc làm được một người u mê
theo Bạch Đằng tây tôi về
những nơi sẽ được chỉnh tề nới thêm
cho dù phía trước không em
mượt mà vẫy gọi lênh đênh mơ hồ
đi đâu ? ra tuốt
Nam Ô ?
Luân Hoán
(viết muộn 7 năm sau lần
về Đà Nẵng)
2009