tưởng rằng ḷng rất b́nh an
hóa ra có chút bàng
hoàng, bâng khuâng
ngh́n trùng xa chợt hoá
gần
như hơi thở chạm tay chân ngày
nào
vẫn c̣n đây cái hàng
rào
nằm trong hẻm nhỏ mở vào ḷng
ta
lẫy hờn tưởng chỉ thoảng qua
sao trong đuôi mắt mở ra ngàn
trùng
vẫn c̣n nguyên nỗi ngại ngùng
buổi chiều gót biếc ghé chùng tiếng
thơ
những con cá nhỏ trong hồ
thong dong hay chỉ giả vờ lắng nghe
cái ǵ như
chút sắt se
ngày xa xưa
ấy thoáng đè nội tâm
mảnh dằm yên ngủ bao
năm
chợt ngo ngoe thở, hương trầm xót xa
hoá ra là vậy, hoá ra
nụ t́nh khác với nụ hoa rất
nhiều
Luân Hoán