Nhớ
Tiểu Thư Đại Lộc
một thời em gọi ta là “ông”
ta vẫn tin em đã phải lòng
ta ngây thơ lắm,
lạc quan quá ?
không phải vậy
đâu, tình rất nồng
chữ “ông” của em rất
dễ thương
không hề bám
víu bụi cải lương
cũng không kiểu cách tình tứ quá
giản dị y như chuyện ngày thường
nhớ chưa bao giờ dám
nắm tay
ngồi gần lắm, cách một cánh tay
thường thì hai đứa bên bàn học
cuốn vở chuyền hơi nhau tối ngày
cũng lắm khi ngồi cùng ăn cơm
ta thường ăn chực, biết sao không ?
lỡ ghiền ngón biếc em đưa chén
quên cả ngại
ngùng nhiều lần đơm
cũng đã đôi lần nằm chung giường
nhìn trăng rằm
sáng mát quanh vườn
giữa hai ta có đôi cô
bạn
mà ngấm hương
em, thật bất thường
từng đã theo về tận
quê em
vẩn vơ đứng ngó cái bậc thềm
mái nhà rường
lớn như đình vậy
em ở đây và em lớn
lên
ngớ ngấn chỉ vì rất
ngẩn ngơ
nghĩ em chạy tắm mưa hàng giờ
những ai đã thấy em rồi
nhỉ
ta dễ gì đâu
một tình cờ
cũng đã đưa em về quê ta
còn khoe chi nữa
gốc cay đa
nhà ngang dãy
dọc cùng cây mít
cũng đã vì em mà
thở ra
cũng đã từng đi du ngoạn chơi
tuy chưa chạm
mặt được
chân trời
nhưng bên em đã vô
cùng tận
tưởng sống bình an đến cuối đời
ta đã làm thơ
chép tặng em
nhiều bài ngớ ngẩn chẳng đáng xem
nên ta đòi lại và ta mất...
dù chưa bao
giờ ta có em
ta vẫn chưa già, sắp bảy mươi
và em vẫn
vậy, tuổi hai mươi
cho dù chỉ
kém ta con giáp
vẫn nhớ y nguyên giọng nói cười
thơ viết linh tinh chẳng
làm gì
nhưng mà ai biết một đôi khi
em vui vẻ
nhé, đọc thơ nhé
em với ta đâu dễ lỡ thì
em ở Cali, gần lắm mà
khi nào ta nhớ sẽ bay qua
hay thôi, em
gọi qua điện
thoại
để “ông” xưa, vẫn ba hoa
Luân Hoán