Đà Nẵng Sau 18 Năm Ly Biệt

 

 

sợ khóc ngất khi đứng trên ga

nhưng lạ lùng, tôi tỉnh rụi như không

càng lớn tuổi vốn càng mau nước mắt

lệ tôi đâu, không lẽ chảy trong lòng ?

 

cảm ơn gió e thơm mái tóc

cảm ơn đêm sập tối sớm hơn xưa

tôi lọng cọng bước theo sau chân vợ

mắt nhìn quanh như thủ thế, lạ chưa ?

 

không mộng mị nhưng bất ngờ chợt tỉnh

tôi vừa nghe ra tên gọi của mình

trước mắt đám thân nhân ruột thịt

đang vỡ òa những âm khúc nhân sinh

 

ông anh tôi, cũng giống tôi ngượng ngập:

- chú thím đó à, đi mệt không ?

một cái vỗ vai nhiệm mầu xóa hết

mười tám năm thương nhớ đọng trong lòng

 

chị tôi, hóa ra còn dễ khóc

sờ đứa em như tìm những vết thương

chị sùi sụt, tiếc chưa từng ngắt véo

sẹo đâu ra, tím khắp thịt xương

 

thằng em tôi, đứng lặng yên quan sát

mắt như cười, tay như nói điều chi

trời đất biết cả tôi cũng biết

tình anh em đâu mới mẻ !

 

đám cháu tôi, mươi mái đầu xúm xít

khép nép cười, chỉ chỏ, nói vu

riêng Mỹ Hạnh không dưng thút thít

làm sui rồi còn mít ướt hay sao ?

 

đêm thong thả đưa tôi vào thành phố

đường nào đây sao tôi nhận không ra

trốn đâu rồi cống Linh, Chợ Mới

đèn đỏ xanh hay nhân ảnh lập lòa

 

vịn đột qụy hiểm nghèo của nhạc phụ

tôi theo vợ về thăm lạitình xưa

mừng lẫn tiếc theo vòng xe hồi hộp

thừa lòng vẫn chợt nắng mưa

 

nhớ câu nói đờiphồn vinh giả tạo

đâm hoang mang nhìn sinh hoạt đồng bào

lỡ sung túc, đua nhau vào quán nhậu

hay uống cầm hơi để được chiêm bao ?

 

không rộng luợng nhưng chẳng còn định kiến

sung sướng bước lên mặt đất quê tình

cây cầu mới món quà hãnh diện

tôi soi mình cho sông mãi lung linh

 

biết đã mất dốc tuổi thơ thân thiết

cũng xuống xe ngồi cho sát Cầu Vồng

mặt lộ nóng vài giây hâm thương nhớ

chuyện đương nhiên sao vẫn xót xa lòng

 

tôi qua phố, ngày suốt ngày tôi qua phố

ba tuần liền sao chẳng gặp lại tôi

đứng chụp ảnh những nơi quen thân nhất

cảnh với người như đã ngại đi đôi

 

không dám nhắc những tên bạn

những tên người yểu điệu thuở mười lăm

bước mỗi bước vẫn hiển linh hiện diện

lạc đi đâu khi đã nhốt trong lòng

 

tôi cúi lượm cọng rác nằm thoi thóp

thổi cái cho biến ra thơ

thơ chẳng tình tôi đành phiêu lãng

quê tình ơi, tôi được đậu chỗ nào ?

 

Luân Hoán

05-02-2009