bốn mươi hai năm chưa
một lần nhắc đến
em vẫn c̣n hít thở
rất gần ta
ơi cô gái tuổi bẻ sừng trâu-mộng
tuổi núm cau nâng vải-mộc
thành hoa
chẳng ai nhắc, ta vẫn c̣n nhớ
rơ
xóm-biển-mồ-côi Đức Hải năm nào
dừa cụt đầu cát không dung cây cỏ
vài mái nhà nằm phơi
nắng hanh hao
ta một thuở đă chấm nhầm tọa độ
may pháo binh
đă bắn chệch nhà em
để sau đó khi nằm
làm chốt chận
ta vô t́nh lượm được một trái tim
em hẳn nhớ mặt trời c̣n ngủ nướng
đă có ta thấp thoáng
quẩn bên nhà
áo giáp, bản đồ h́nh như sáng
tướng
làm ḷng em sớm nhận
diện ra ta
dưới nắng nóng tưởng chừng như thường trực
của cát nồng vị gió biển bao vây
ta chợt có một mái
hiên tĩnh lặng
hạnh phúc tuyệt vời em ngă vào
tay
chỉ vuốt tóc, chỉ ngồi nghe em thở
hương trinh nguyên con gái quả nhiệm mầu
ta vốn dĩ từng hư thân xấu
nết
nhưng giữ ḷng thánh thiện
được nhờ
đâu
mắt sáng quá và môi
hồng thơm quá
làm sao nhai, sao nở
cắn cho đành
chẳng lật áo đề thơ, chẳng tằng mằn ra chữ
t́nh như ḍng nước đọng giữa mây xanh
lời thủ thỉ như ngón tay cù
léc
trái tim nghe nhột nhột chợt hiền lành
em trong tay ngỡ như
hoa đang nở
ta lắng nghe t́nh lấp
lánh mong manh
cứ thỏ thẻ ngày này qua ngày khác
ba tuần dài cho mỗi
bận thay quân
ta được
lệnh rời chỗ nằm dă chiến
nghĩa là rời em, rời
Đức Hải mông lung
t́nh đến đi thật t́nh cờ, vội vă
không chia tay, không đậu
nổi ḍng thơ
em của biển của đất trời Đức Hải
và bây giờ đă thật sự của thơ
ngày tháng cũ không có
hoa để tặng
hoa hôm nay cũng nở vụng, bất ngờ
trong mớ chữ ta vừa
xào nấu lại
có nước
mắt em ta cảm nhận
mơ hồ
Luân Hoán