bốn mốt năm xa chợt
sáng nay
hương bài thơ cũ gợn chân mày
tiếng vàng thỏ thẻ reo hồn nhạc
đánh thức tình vui mở
cánh bay
đứng lại trên hè ngã
tư xưa
một thời chờ đợi run tay đưa
đôi câu viết vội trên bao thuốc
tim đập liên hồi quên gởi thưa
kịp nhớ bàn tay rất
thẹn thùng
giấu ngay vào vạt áo
rung rung
quay mình thả
bước nhanh theo bạn
nhưng gót chừng như vướng nhớ nhung
em khuất dần trong đám bạn bè
ta vào trở lại quán cà phê
trái tim rộn rã chưa
kịp tĩnh
và suốt cả ngày như
vẫn mê
ta vậy, còn em... đến
bây giờ
mới hay em vẫn đợi chờ thơ
những hôm qua ngã tư quen
ấy
ta vắng, em buồn lo ngẩn ngơ
tội nghiệp cho em đã
hết lòng
vì thơ, đã vội vã qua sông
mang theo tất cả bao câu chữ
truy niệm cuộc tình chẳng trổ bông
cảm tạ tình em nuôi
dưỡng thơ
ươm thơm thương nhớ đến bây giờ
cũng may thơ chính là em
đấy
ta với em là... cũng
chính thơ
vốn hiểu lòng nhau đã
quá lâu
từ hôm mắt chạm mắt lần đầu
bài thơ không chở nguồn ngôn ngữ
chỉ đựng
tình yêu trao gởi nhau
vẫn nhớ đêm trong cánh võng xanh
đêm trên nền phản ván yên lành
mắt tình quấn quít tay không chạm
hạnh phúc reo theo gió lướt
mành
sẽ nhắc nhiều hơn kể nhiều hơn
cửa đông mãi ngát những
hương thơm
hương bài thơ cũ chưa hề cũ
vẫn mới tinh khôi ở trong lòng
Luân Hoán
thứ bảy
12-3-2011