Mươi Phút Phù Du Xuân T́nh

 

 

ma da, ma đuốc, ma trơi...

ma đangtrong tôi thế này ?

ma femme yểu điệu ḿnh dây

madame chừng đă phủi tay mất rồi

 

nhặt nhạnh rớt mộng rơi

nuôi cho chữ nghĩa đời sống riêng

không b́nh tâm đủ ngồi thiên

xôn xao gió con chiên tang bồng

 

đời hơn một cái lồng

tự ḿnh bắt nhốt ḿnh trong đau buồn

không giận chi bốn bức tường

trách trái tim vẫn cúng dường, trẻ măng

 

que diêm thay một ngọn đèn

bùng lên soi thấy ta nhăn nhó cười

tới hoài chẳng hề lui

cái năm cái tháng dập vùi hồn nhiên

 

một ngày ăn lạt, ngủ riêng

thấy thiên thu dựng ưu phiền trong ta

trăm ngh́n cơi ta

không hương phấn ngọc ngà cũng chê

 

thiếu em nhất định ta về

đất trời chi đó không hề bận tâm

không làm chi bằng làm chồng

làm t́nh nhân những nụ hồng lả lơi

 

ta đây đích thực con người

nh́n giường nhớ mộng nh́n đùi thấy hoa

không cần hồn vía mở ra

c̣n em vĩnh viễn c̣n ta c̣n t́nh

 

rung rinh cho đến rùng ḿnh

chỉ những phút hiển linh nhất thời

đi cho đến chốn đến nơi

câu thơ mới được sống đời thế gian

 

nằm dài thương nhớ mênh man

quả em chốn thiên đàng thiên thu

 

Luân Hoán