Nhị Kiều

 

               lặn, nhạn sa trăng không mọc

              hoa tàn... tôi dại cũng em

              sắc nhan quả thật không vị độc

              không súng gươm thật biên

                                               Luân Hoán

 

 

chẳng phải hai Kiều của Tố Như

chỉ nhị vị đại tiểu thư

nhẹ nhàng thanh cảnh giàu nhan sắc

hoa đón chim chào gót lăm du

 

chắc chẳng cần soi áng cổ văn

Trung Hoa cổ đại để t́m trăng

Trầm Ngư, Lạc Nhạn cùng Bế Nguyệt

cho đến Tu Hoa ... chắc chi bằng... (1)

 

khói sương mảnh khảnh nét liêu trai

chân mày gót ngọc lẵn ṿng vai

đều là da thịt trầm hương cả

nhật nguyệt tinh khôi ướp bốn mùa

 

quả đúnghồn của sắc hương

trong ngôn từ đẹp Hoàng Chương

trong cuồng chữ Đinh Hùng vẽ

nhạc họa t́m vay nét nghê thường

 

nhị vị dịu dàng ngát bước sen

chùm mây chao động gió than rằng

chung trời chung đất chung năm tháng

nhớ thương nào đâu chung

 

tôi thoáng hồ giấc chiêm bao

yểu điệu trong từ búp ca dao

người cười người nói người ca hát

đêm sáng bừng thêm đôi vị sao

 

trong cặp thơng tay, ngang đồi hoa

từng trang sách ngọc thức nh́n ra

cùng gương cùng lược cùng cây bút

thân mật chờ hôn dáng mượt

 

tôi đă trở thành rất duyên

ngớ ngẩn ngợi ca những giáng tiên

bằng lời nông nổi như sảng

nắm áo câu thơ tỏ nỗi niềm

 

nhị vị thơ hay khách thơ

ô hay tôi quá khéo giả vờ

trái tim không đựng điều chân thật

biết đến bao giờ mới thơ

 

xin lỗi người thơ lẫn khách thơ

Tiên Điền c̣n ngại đến bao giờ

tôi đâu phép ba hoa hăo

chẳng biết đâu dạ trổ thơ

 

Luân Hoán

(6g 30 ngày  14-8-2009)

 

 

(1) chú thích: Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa:

Tây Thi thời Xuân Thu Chiến Quốc

nhan sắc được người xưa cho rằng nh́n thấy

phải lặn sâu (trầm ngư)

Vương Chiêu Quân thời Tây Hán với nhan sắc

con nhạn bay trên cao nh́n thấy cũng phải rơi xuống (Lạc Nhạn)

Điêu Thuyền thời Tam Quốc, trăng không mọc được hoặc lặn đi

nhan sắc củ Điêu Thuyền xuất hiện (Bế Nguyệt)

Dương Quy Phi thời Đường với nhan sắc hoa nh́n phải xấu hổ tàn đi