tặng các
nhân vật
nhớ xưa nhờ Thanh Hải
ta trở thành con chiên
đêm Noël lạnh buốt
mà ḷng nóng như điên
em đúng là kiều nữ
không là người yêu ta
ta cũng không tơ tưởng
nhưng ḷng dạ lạ ra
một thằng bạn cầm bút
với bút hiệu Vương Thanh
gạt ta dễ như bỡn
ta sập bẫy ngon lành
Hải không là bạn gái
v́ chưa biết chàng Thanh
ta chưng hửng một lát
rồi dao động cḥng chành
chợt được
mời xem-lễ
đi chung càng thêm vui
đâu dễ ǵ từ chối
đôi con mắt có đuôi
ta ngồi thật thừa thải
ta đứng
càng gỗ-đơ
ta qú mới thật khổ
đôi tay ngọng đến giờ
nghe kinh từ môi thắm
ngộ kinh từ má hồng
uống kinh từ mắt liếc
động-kinh ở trong ḷng
sau đêm tuyệt vời đó
ta thật sự giáng sinh
(kính xin Chúa tha
tội
không cố ư hợm ḿnh)
nhưng rồi Noël
tiếp
em trốn biệt đi đâu
đang đêm t́m t́nh lạc
may gặp Lê
Quyên Châu
được tiếp tục qú gối
được tiếp tục lắng nghe
nhịp trái tim kề má
hương t́nh bay vo ve
ta, người
không đạo Chúa
nhưng Đức Trời từ tâm
cưng chiều ta thấy rơ
đâu phải một đôi lần
từ sân nhiều Nhà Giảng
ta lượm
nhiều trái tim
chẳng phải v́ lăng mạn
mà tại đời hữu duyên
năm nay ta cũng muốn
lảng vảng chốn nhà thờ
biết đâu tóc vàng óng
lại rớt vào cơi thơ
Luân Hoán,
Montréal, 10-12-2010