chịu nhau từ thuở
mười ba
đến năm
mười sáu em là bà Châu
tình yêu chẳng mấy cao sâu
cúi lượm không tới
ngẩng đầu còn xa
cũng nhờ giỏi
chuyện trăng hoa
đủ phân vừa
nước nẩy hoa bình thường
dĩ nhiên chẳng phải
trời thương
mà nhờ hai đứa
biết thương yêu đời
từ một con
bé ham chơi
nhảy dây, đánh thẻ... em ngồi hiền
khô
trong tôi và trong cả
thơ
đúng y một
ả mèo khờ lim dim
lấy chồng không theo cánh
chim
ngày ngày tiếp tục bút nghiên đến
trường
tôi đi đánh gió đấm
sương
súng đạn mài dũa thịt
xương chỉnh
tề
nằm bên cái chết cận kề
nhớ em chỉ biết vo vê thơ
tình
em ra thăm bất thình lình
mặt trận đêm
đó pháo binh bắn đều
rồi thì những chuyện tiếp theo
khá đông người biết mè nheo làm
gì
bây giờ thơ thành cổ thi
vẫn là một nhánh hoa chi em cầm
cắm cho nghệ thuật bình bông
nở thơm tâm thất máu hồng chúng ta
Luân Hoán
trưa thứ
năm, 16-12-2010, Montréal