cái tổ quạ lót bằng xương máu cũ
vua Hùng Vương thương cho ở bình an
từ đinh ván chuyển qua dần gạch sắt
thẳng đường
bay xuôi ngược gió sông Hàn
tình bén đất bốn chồi hoa dần nở
bà mụ cưng đã nặn thật khéo tay
âm dương
đủ đề
huề như mong ước
không ngựa nhưng xe lộc
cộc mỗi ngày
từ hai bánh đã chạm
vào bốn bánh
đời tẩm đường dù chẳng phải gian thương
dính ít chữ, học đòi trao gởi
sách
thơm trạm dừng chân cho kẻ qua đường
gió vẫn thổi quanh năm thành quen mặt
chợt bất ngờ hơi bão, tự tan hoang
nghiệp phải trả hay chỉ thuần tai nạn
dòng đời nghiêng theo hướng
xuống suối vàng
tổ chưa sụp bản thân chao chân
đứng
chòng chềnh hoài chắc hẳn sẽ chìm thôi
em xót ruột từ phương xa vói cứu
đổi đời xong, được tiếp tục đổi đời
nhờ quan chức vẫn di truyền hối lộ
tập ba hoa móc nối
lợi ít nhiều
bỏ con tôm để chắt chiu con tép
được bật đèn bán đoạn
tổ tình yêu
vài trăm cây chỉ ấm
tay mấy lạng
vừa đủ
lo cho ít bọc hành trang
khi cỡi gió bốn tay
xoè sót được
nhẫn cưới
tay em non một chỉ vàng
hành lý linh tinh chảo
nồi muỗng đũa
lãng mạn đèo bòng hồn
vía quê hương
dẫu xót lòng cũng loại dần phế thải
trải vết thương ra lót tiếp đoạn đường
rất may mắn trong lôi thôi
vật dụng
đã biết đèo theo ít
bộ sơn mài
vừa đủ khẳm lượng cân người qui định
cũng đỡ
lo một khoản ngắn ngày mai
tranh bán chạy, may chú em giữ lại
cho ông anh một bộ
kỷ niệm chơi
vốn bé nhỏ nên thường
ưa vĩ đại
bộ tranh còn thuộc vào loại cao ngôi
nội dung cũ với Mai Lan Cúc Trúc
lồng từng đôi chim hạnh
phúc bên nhau
nét uyển chuyển
của cành hoa ngọn lá
đọng thong dong thời
họa sĩ khởi đầu
năm tháng mỏng kỷ niệm dần có tuổi
tổ ấm xưa chỉ còn sót chút
này
bốn mùa hoa từng năm theo nhau
mãi
tôi vẫn ngồi, tâm thưởng ngoạn như say
qua từng dáng
hoa, tên người thường
mượn
tôi gặp mỹ nhân một
thuở mê tình ?
đâu có phải, giai nhân đâu dễ
ngộ
tôi chỉ gặp hoài tổ ấm xinh xinh
bộ sơn mài hẳn nhiên
là kỷ vật
gói cả ngôi nhà ấm
áp thương yêu
mê man ngắm tranh khác chi về lại
bậc thềm xanh, cửa sắt ngấm hương chiều
chợt nhớ rõ thời bé
Bình cảm sốt
anh Phạm Văn Lương chở xuống Đạt Sanh
rồi anh Hồ Minh de xe chở Bích
bốn tháng non, rớt lổ cống, chẳng lành
thấy rõ quá Bảo leo
trèo phá phách
Bách nhức răng
lì lợm chỉ than đau
và con chó đêm nào tôi
cũng khổ
dông xe tìm không biết
nó đi đâu
cả quá khứ đời chúng tôi đọng
đó
trên bốn tấm tranh thuộc loại xưa rồi
Trúc có thấy,
Lan có
nhìn rõ nét
nhưng linh hồn vẫn chỉ khoản đời tôi
Luân Hoán
sớm mai
06-01-2011