30 Năm Tác
Phẩm Người
tháng ba gãy
súng, (1) tôi về
phủi chân, lên bộ ván,
thề, nghỉ chơi
gác tay lên
trán nhìn trời
gặp cơn mộng dữ đổi đời - hỡi ơi !
vào rừng, lên núi khơi
khơi
ngậm nghe khỉ dạy làm người tự do
hốt mây nặn vội con đò
kéo neo mà chạy khỏi lò
sát sinh
bứt giây chuối cột quanh mình
tình thơm mấy nhánh linh tinh ăn đường
vốc lòng thắp tạ quê hương
chín đi, một ở , bốn phương quê nhà
lận lưng gói thơ Nguyên Sa
mà đi vẫn nhớ bóng hoa hương
dừa
trải qua mấy trời sương mưa
một trang đời mới vẫn thừa long đong
sông Côn mùa
lũ mấy dòng
cuốn không kịp những bềnh bồng đắng cay ?
tôi như người đi trên mây
cuối ngày ngồi
lại xem tay đoán mò
căn phòng thao
thức buồn xo
cây gậy làm mưa cũng co bất ngờ
rất may, chợt nghĩ về thơ
chân trời lam ngọc đó chờ
đợi tôi
mòn chân ngơ ngác cõi
người
Dưa Cà Mắn
Muối phai mùi đã lâu
may nhờ thêm mấy sợi râu
tăng thêm phong cách mái
đầu ngấm sương
đủ để
tưởng nhớ mùi hương
đủ sống và viết vài chương chữ rời
đủ cho tôi tìm thấy
tôi
tìm thơ trong tiếng nói người thân quen
căn nhà, cõi
tạm giăng giăng
mây qua phố cũ
sầu mon men vào
miên man nhớ lại thuở nào
trại kiên giam , cửa địa
lao trùng trùng
quê hương anh dũng nghĩa trung
đáy địa ngục giữa
núi rừng ngát xanh
vết thương đóng vết sẹo lành
bỏ qua thù hận mong thành ca dao
ba mươi năm, hạt mưa rào
tôi bay trong giấc chiêm bao trường kỳ
thơ tình viết một đôi khi
nhớ em chẳng biết làm gì vậy
thôi
dù em tờ mộng rách rồi
nụ cười tre trúc qua thời hồn
nhiên
vẫn ưu tiên, vẫn có quyền
ngày quanh quẩn mộng đêm triền miên say
nói thầm với đá
với cây
để em làm
gió biết bay sáng
chiều
nơi nào cũng
có tình yêu
của mưa gởi nắng trăm điều vu vơ
dặm nghìn chân bước phất phơ
mùi hương quế giữa đôi bờ tử sinh
chung cuộc,
dòng chữ tâm tình
như gương
mình lại soi mình vân vi
tiếc thương
thương tiếc những gì
người trăm năm cũ vừa đi đã về
ba mưoi năm, muốn chưởi thề
mà thôi, thiện ác thủ huề với nhau
tôi ngồi thong thả sờ râu
nhớ lông em mọc những
đâu cũng tình
câu thơ về người hiển linh
như hương mưa thở thơm tình lá hoa
Luân Hoán