em nhắc những bài thơ
một thời ta đă viết
đóng tập tặng riêng em
không hề khoe đời biết
đến cả chính ta đây
cũng đă không giữ lại
những ḍng thơ tràn đầy
t́nh yêu em thuở ấy
thật ra những thơ kia
không hẳn ḿnh ta viết
mà từ em khơi nguồn
ta gom vào chữ viết
em giữ măi bên ḿnh
sau chia ĺa chua xót
bảy-mươi-lăm, vô t́nh
lạc theo ḍng vong quốc
em nói mất một phần
đời em từ ngày đó
ta nghe ḷng bần thần
thương ai cũng không rơ
ôi yêu là thế nào
tại sao phải từng cặp
trái tim rộng biết bao
sao qui định
hạn hẹp
ta thiếu em tự bao
giờ
nhưng chưa hề đánh mất
vẫn c̣n em sờ sờ
trong ḷng ta chất ngất
em lạc thơ cũ rồi
em chưa lạc em được
những bài thơ một thời
vẫn bên em từng bước
ta có thể viết thêm
thật ra không cần thiết
bởi vẫn yêu nhớ em
và em tin, em biết
những bài thơ dành riêng
đa phần đều tối nghĩa
chỉ riêng ta và em
th́ đâu cần rơ nghĩa
Luân Hoán