Sau Thoáng Chiêm Bao

 

          gởi L.T.Quỳnh Như, Tam Tòa Đà Nẵng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

thuở ấy em hay để tóc dài

dồn chung thả ngược xuống bên vai

luân phiên khép mở một vùng ngực

thoang thoảng mùi hương đượm mắt ai

 

mỗi bữa em ôm cặp đến trường

hình như chân bước chợt run run

khi ngang qua ngõ tôi thường lén

mở rộng dần thêm những vấn vương

 

linh tính giúp em biết bất thường ?

hay em cũng thương thương ?

vài lần tôi ngẩn ngơ em thấy

lẽ... dại chưa, nhung nhớ suông

 

hồi đó tôi đâu quá ngây thơ

không hiểu sao lại rất khờ

giá như bạo dạn hơn một chút

đâu cần suốt kiếp khổ cùng thơ

 

chuyện đã qua lâu, mấy chục năm

đêm qua ngủ thấy trở về thăm

ngôi nhà cùng với con đường

dáng em qua chạm xót lòng

 

ngớ ngẩn như vừa mới biết yêu

ngồi lên nằm xuống ngủ thiu thiu

ô kià mái tóc bên vai ấy

khẻ kéo lòng tôi bước dập dìu

 

sống, chết ? em chừ, ở phương ?

dễ em đọc mấy câu thơ

duyên ngờ nghệch vừa đậu xuống

một bàn tay nặng mộng ơ hờ

 

giá được tình em đọc chơi

chắc chi trực nhớ đến một thời

em chưa kịp biết dùng son phấn

đã người hết cả đời

 

Luân Hoán

02-6-2012