Hàm Tiếu

        gởi Đỏ, bên chợ Miếu Bông

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

em ra đời làm người dân kẻ chợ

chỉ gần một mái chợ miền quê

mỗi một ngày chỉ đông trong một buổi

sát đường xe mang cát bụi qua về

 

khi gặp nhau em độ chừng lên 8

tôi chớm 10 rất đỗi ngô nghê

em quá đẹp bởi em lai Pháp

tôi lên rừng rồi trở xuống nhà quê

 

chuyện gặp gỡ khởi từ ḷng hiếu học

me tây thương quốc ngữ, ưu tiên

gởi em đến lớp ba tôi mở tạm

tôi thành một cậu... giáo viên !

 

cậu ấy đang ê a Pháp ngữ

vocabulaire nhiều hơn grammaire

em nghe đọc bụm miệng cười nhè nhẹ

nguưt liếc tôi chừng khuyến khích, răn đe

 

tôi phóng chữ tập em đồ từng nét

rồi nhân chia trừ cộng truyền nghề luôn

năm ngón tay gập xuống hai c̣n mấy ?

chẳng c̣n ba c̣n cái dễ thương

 

cứ như vậy ta gần nhau từng bữa

gọi xưng đều nói trổng cái tên

trời mùa nắng đường khô không lầy lội

em đến, về tôi cắc cớ theo bên

 

nhà em cách nhà tôi con sông nhỏ

đ̣ đưa bên hoa súng bèo trôi

ngồi trên đ̣ tôi run hơn em nữa

bởi noikhông được phép tập bơi

 

đưa em về thường đến đầu mái chợ

em theo đường quốc lộ chạy một hơi

tôi dơi ngó không cười, vui trong bụng

quay trở lại đ̣ ngồi lẳng lậng bậm môi

 

một bữa nọ trời mưa chiều dai quá

sông nước đầy đ̣ con Chín không đưa

bất đắc em sụt sùilại

ngủ xa nhà đâu kịp tŕnh thưa

 

nhà ba tôi như cái dinh bề thế

nền gạch hoa láng bóng mát cùng

trải chiếu cói tôi cùng em nằm ngủ

gió bên ngoài thong thả hát như ru

 

chẳng nhớ nửa khuya hay mấy giờ đâu biết

tôi giật ḿnh thức giấc, nặng bên hông

em thoải mái gác chân trên đầu gối

hương chi thơm theo hơi thở bềnh bồng

 

tôi mỏi đớ, nắm chân em lưỡng lự

tay vụng về tinh nghịch úp lung tung

em u ớ nói như đang mớ

tôi khi không nghe nhịp máu lạ lùng

 

từ phút đó nằm thức hoài đến sáng

tưởng tượng ra nhiều chuyện chẳng đầu đuôi

da em ấm tôi hít ngột thở

nghe nhiều nơi rất khác lạ trên người

 

sau đêm ấy em vẫn c̣n qua học

cười nói nhiều hơn, tinh nghịch gia tăng

một vài lúc em cả gan ngắt véo

da ông thầy đỏ lửng vết hằn

 

tôi trở chứng, lầm ra, lạ thật

đêm theo đêm thường thảng thốt giật ḿnh

hông với đùi không c̣n chân ai gác

vướn cái thấy xốn xáng linh tinh

 

thật bất ngờ lớp nhà tôi đóng cửa

hai cha con vội dọn ra Hàn

ba mật, tôi không hay để nói

với... người dưng về chuyện sang trang

 

khỏi phải nói tôi buồn ghê gớm lắm

hơn mười năm mới về vội thăm làng

chợ vẫn đó nhưng nhà em chủ khác

không nhói ḷng chỉ thoáng chút hoang mang

 

Luân Hoán

09-6-2012