Thêm Một Sáng Chủ
Nhật
sau quốc khánh Quebéc
đến fête du
xứ sở tôi được đến
sống tiếp “cơi người ta”
đời lạng quạng hít thở
vù qua hâm bảy năm
ḷng dạ như cuốn vở
ghi chép những thăng trầm
chẳng cần chi đọc lại
dễ dầu ǵ lăng quên
trong sân bay chạng vạng
tuyết phủ đời mông mênh
bữa ăn đầu xứ lạ
đầu cánh Ken-Turkey
âm thầm nhai, ngẫm nghĩ
đầu óc nặng như ch́
bao nhiêu lần xin việc
nhận từng chồng merci
ươn, lười
đầy mặc cảm
đương nhiên chẳng ra ǵ
theo người
đứng tuyên thệ
nhép miệng hát quốc ca
trong ḷng ngấm giọt lệ
bịn rịn không rớt ra
hâm bốn năm thầm lặng
làm công dân tự do
một đôi lần léng phéng
tính trong bụng lắm tṛ
không có gan “trồng cỏ”
thiếu ư chí lập thân
gắng “đi cày” cho có
mất non non mười năm
t́nh ái và sự nghiệp
tự coi như đă xong
chẳng được
ai đá đít
phí nửa đời tang bồng
cũng may bỏ thuốc lá
cai rượu
đă từ lâu
chí khú nuôi chim hót
sắc son một chiếc lồng
tiền hưu non vừa đủ
mua mồi nuôi cá ăn
và phân bón cây cảnh
giữ cầm chừng màu xanh
tiền già không mấy sản
cấn lương
vợ nhà riêng
túi quần áo luôn rỗng
quên mất thú tiêu tiền
lẩn quẩn trong thành phố
cùng cái xe cà tàng
danseuses nues không ngán
ngó suông hoài cũng nhàm
bè bạn năm ba mống
thỉnh thoảng gặp t́nh thân
chuyện đùa như thuốc bổ
không mập cũng mạnh gân
viết lách chơi vớ vẩn
vợ lườm,
chẳng hề chi
được khoái khi thả bút
vui vừa đủ nhâm nhi
đời dài cao tay lắm
c̣n chừng mười lăm năm
đôi khi chợt thắc mắc
nơi thiêu, chỗ sẽ nằm
sống nghiêm túc trả hiếu
mẹ cha cho ra đời
không thẹn cùng xă hội
tôi tủm tỉm cười tôi
Luân Hoán
01-7-2012 nhân quốc khánh